Thần Y Xuất Chúng

Chương 49




Lời Lý Yên nói khiến mọi người đều kinh ngạc. Mặc dù Lý Yên mới nhậm chức có hai ngày, nhưng sự nho nhã lễ độ của cô đã để lại ấn tượng rất sâu đậm với đa số cán bộ nhân viên trong bệnh viện. Song hôm nay, Lý Yên thế mà lại nói không khách sáo thế này, việc này khiến mọi người muốn rớt tròng mắt.

“Cô nói gì?”, Trương Mộng Mộng nghe thấy lời Lý Yên nói, cũng tức giận. Nhưng mắt cô ta xoay chuyển, lại không thể hiện chút tức giận nào ra, ngược lại lộ dáng vẻ tội nghiệp: “Cô này, tôi thực sự bị Hoàng Hách ép, người đàn ông trong clip đó chính là Hoàng Hách, còn về việc sao không có nốt ruồi đen, thì tôi cũng không rõ”.

Nói rồi, hai mắt Trương Mộng Mộng xoay chuyển, hai hàng nước mắt rơi lã chã.

“Đúng đó, bác sĩ xinh đẹp ạ, giờ công nghiệp phát triển như vậy, xóa một cái nốt ruồi đen trong clip dễ như bỡn”, thấy dáng vẻ tội nghiệp của Trương Mộng Mộng, bỗng chốc đã có thanh niên nhiệt tình bắt đầu nói đỡ.

“Phó giám đốc Lý, tôi cũng cảm thấy không có nốt ruồi đen không thể chứng tỏ người trong clip này không phải Hoàng Hách”, bất ngờ là Vương Húc Minh vừa này bị Lý Yên chèn ép lại lên tiếng: “Trên mặt bà ở nhà tôi cũng có nhiều tàn nhang, nhưng trang điểm chút là không thấy ngay. Có lẽ Hoàng Hách cũng có thói quen dùng đồ trang điểm”.

“Đúng đó, cô gái này dám lấy clip ra, chứng tỏ cô ấy đã bất chấp rồi, sao có thể lừa người chứ?”, những người khác đều bắt đầu khuyên nhủ: “Biết đâu thực sự là đồ trang điểm, bạn gái tôi dùng đồ trang điểm che mụn trên mặt đó”.

Một nhóm người anh một câu tôi một câu, đa số đều ủng hộ Trương Mộng Mộng.

Nụ cười khẩy trên mặt Hoàng Hách càng rõ hơn, anh nhìn Trương Mộng Mộng đang khóc như mưa, ánh sáng trong mắt lóe lên.

“Được, nếu mọi người đều cho rằng người trong clip là Hoàng Hách, vậy tôi xin mọi người hãy nhìn một chi tiết”, đối diện với sự nhân khí lớn mạnh của Trương Mộng Mộng, trên mặt Lý Yên không có quá nhiều tiếc nuối, ngược lại còn nở nụ cười khẩy, nói với Trương Mộng Mộng: “Vậy xin cô hãy kéo clip đến chỗ 5 phút 20 giây”.

“Tôi nói này cái cô bác sĩ này làm sao đấy? Người ta lấy clip ra đã chịu áp lực nặng nề lắm rồi, thế mà cô còn muốn khiến cô ấy mất mặt hết lần này đến lần khác”, lúc này, tên tóc xanh lớn giọng trách cứ: “Mộng Mộng đừng sợ, anh sẽ không để em chịu tủi nhục đâu”.

Trương Mộng Mộng nước mắt rưng rưng gật đầu, trong mắt toàn là tủi thân, nhưng sâu trong khóe mắt cô ta lại lóe nên vẻ đắc ý.

“Hừ, không dám sao?”, Lý Yên lạnh lùng cười nói: “Xem ra cô có tật giật mình rồi”.

“Phó giám đốc Lý, rốt cuộc là sao?”, lúc này, Khổng Thu Sinh đanh mặt nói. Là giám đốc, thấy cấp dưới của mình hung hăng thế này đương nhiên phải tìm hiểu tình hình rồi nói sau.

Lý Yên gật đầu với Khổng Thu Sinh, nói: “Giám đốc Khổng, vừa nãy lúc xem clip kia, tôi phát hiện ra điểm đáng ngờ, điểm đáng ngờ này đủ để chứng minh người này đang bôi nhọ Hoàng Hách”.

“Cái gì?”.

Lần này không chỉ Khổng Thu Sinh sửng sốt, mà đến cả đám đông hóng hớt cũng ngạc nhiên. Cứ tưởng tội cưỡng hiếp phụ nữ của Hoàng Hách đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, không ngờ, cô phó giám đốc xinh đẹp này lại nói Hoàng Hách vô tội. Sự đối lập lớn thế này, khiến mọi người bị gợi lên sự tò mò.

“Tôi nói này người đẹp, dù sao chứng cứ cũng đã đưa ra rồi, xem thêm một lần thì thêm một lần đi”, có người đề nghị.

Bỗng chốc, rất nhiều người bắt đầu ủng hộ. Hoàng Hách có phạm tội thật không bọn họ không quan tâm, có thể xem clip kia thêm một lần mới là phúc lợi thực sự.

“Cô gái, cô bật clip thêm lần nữa đi”, Khổng Thu Sinh cũng lên tiếng: “Dù sao cũng liên quan tới danh tiếng của bệnh viện chúng tôi, chúng tôi cũng phải làm rõ”.

“Danh tiếng bệnh viện các người thì liên quan gì đến bọn tôi?”, tên tóc xanh tức giận quát: “Bọn tôi chẳng nhẽ không cần danh dự sao?”.

Nói rồi, hắn nháy mắt với cảnh sát ở bên cạnh. Cảnh sát kia hiểu ý, vừa định lên tiếng thì đột nhiên nhận ra Hoàng Hách đang nhìn anh ta. Ánh mắt Hoàng Hách sáng rực, cứ như hai ngôi sao chổi, chỉ nhìn một cái như vậy mà cảnh sát kia tự nhiên thấy mình như chìm trong vũ trụ sâu thẳm, không thể thoát ra.



Ma xui quỷ khiến thế nào, cảnh sát lại nói: “Nếu phó giám đốc Lý đã nói có chứng cứ thì xem thử đi, dù sao thì cảnh sát chúng tôi cũng phải lấy bằng chứng”.

Ánh mắt tên tóc xanh co lại, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Hắn không thể ngờ cảnh sát vốn đã thông đồng sẵn lúc này thế mà lại nuốt lời giữa chừng.

“Đào Năng, anh làm sao đấy?”, hắn không nhịn được lớn giọng nhắc nhở.

“Bộp”, xong, trả lời hắn lại là một cái tát vô tình.

Đào Năng rút tay về, nhìn tên tóc xanh bằng ánh mắt đờ đẫn: “Từ bao giờ đến lượt một đứa lưu manh như anh uy hiếp cảnh sát?”.

Tên tóc xanh ôm mặt, trong mắt ngập vẻ độc ác, nhưng không ừ hử gì.

“Trương Mộng Mộng, bật clip lần nữa”, Đào Năng lườm Trương Mộng Mộng bằng ánh mắt dửng dưng, thúc giục.

“Nhanh lên, người đẹp”.

“Đúng đó, tôi còn đang đói bụng đây”.

Liên tục có người thúc giục, Trương Mộng Mộng cắn răng, nhìn Lý Yên, trong mắt đầy hận thù.