Thần Y Xuất Chúng

Chương 24




Hoàng Hách nhìn anh ấy gật đầu, thầm ghi lòng tấm chân tình này.



“Tinh~”

Đèn trên cửa phòng phẫu thuật bị tắt.

“Soạt” một tiếng, một đám người đột nhiên vây đến, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật với ánh mắt tràn đầy lo lắng. Đám người này chính là những thanh niên khiêng người đàn ông trung niên này đến bệnh viện, lúc này vết thương của bọn họ đều đã được xử lý.

Vừa nãy, một bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, bọn họ cũng chạy đến vây quanh hỏi thăm tình hình. Nhưng vị bác sĩ đó lại chỉ hừ lên một tiếng, như thể gặp chuyện bực mình trong phòng phẫu thuật vậy, hất tay ra rồi đi luôn. Thái độ của vị bác sĩ đó khiến tâm trạng bọn họ trở nên căng thẳng. Nếu không phải sợ làm phiền đến việc cấp cứu của đại ca họ, bọn họ e rằng đã xông vào phòng phẫu thuật từ ban nãy để hỏi cho ra nhẽ rồi.

Cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng đã mở ra, một cô y tá bước ra ngoài trước.

“Sao rồi ạ”, đám người lập tức vây quanh, nhao nhao lên hỏi cô y tá.

“Yên tâm đi, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, sẽ được ra ngoài nhanh thôi”, khuôn mặt cô y tá nở nụ cười nhẹ, ngọt ngào nói.

Vừa nói xong, chiếc giường bệnh có người đàn ông trung niên đang nằm được đẩy ra, trên giường bệnh, sắc mặt người đàn ông trung niên đã trở nên hồng hào, nhưng lúc này anh ta vẫn chưa tỉnh lại.

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ ạ!”, mấy người thanh niên cứ liên tục cúi gập người trước mặt Quách Lai. Bọn họ cho rằng Quách Lai là người trung niên cao tuổi nhất trong những người ở đây, việc phẫu thuật chắc chắn là do anh ấy phụ trách mới đúng.

Nhưng Quách Lai chỉ mỉm cười lắc đầu nói: “Mấy cậu cảm ơn nhầm người rồi, bác sĩ Hoàng Hách đây mới là ân nhân cứu mạng của bệnh nhân. Lần này nếu không có cậu ấy, thì e là bệnh nhân sẽ lành ít dữ nhiều”.

Nghe thấy Quách Lai nói như vậy, mấy người thanh niên đều đồng loạt nhìn sang Hoàng Hách. Bọn họ tự nhiên nhận ra Hoàng Hách, chính là vị bác sĩ đã khuyên bọn họ nên đi điều trị trước.

“Bác sĩ Hoàng Hách, Ngô Khánh tôi cả đời này sẽ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của anh!”, một người chững chạc nhất trong đám thanh niên thò tay vào túi, như thể đang cố gắng lau tay thật sạch, sau đó ôm chầm lấy Hoàng Hách.

Động tác của anh ta rất nhanh, Hoàng Hách còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta ôm chặt.

“Ha ha, người anh em đừng kích động, cứu người là thiên chức của bác sĩ chúng tôi!”, Hoàng Hách mỉm cười vỗ vào vai Ngô Khánh nói.

Trong chốc lát, tim Hoàng Hách thịch một cái, anh cảm nhận được túi áo anh nặng trịch, như thể vừa bị nhét thứ gì đó.

Đúng lúc này, Ngô Khánh cố hạ thấp giọng nói: “Giúp chúng tôi với!”

Giọng nói của Ngô Khánh rất nhẹ, nhưng lại mang theo vẻ bất lực và sốt ruột, còn cả vẻ khẩn cầu mãnh liệt nữa.

Vừa dứt lời, Hoàng Hách và Ngô Khánh tách nhau ra, sắc mặt hai người lại trở về bình thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Bác sĩ Hoàng Hách, anh là người tốt, người nhà của đại ca phải đến sáng mai mới tới kịp, từ giờ đến lúc đó anh có thể chăm sóc đại ca không?”, Ngô Khánh nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp: “Xin anh đấy!”.

Ánh mắt của Hoàng Hách cũng hơi nhấp nháy, anh thản nhiên thò hai tay vào trong túi áo, nở nụ cười ôn hòa: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bệnh nhân cho đến khi người nhà bệnh nhân đến”.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi”, ánh mắt Ngô Khánh lộ ra vẻ nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía lối ngoặt hành lang của phòng phẫu thuật nói to: “Đồng chí cảnh sát, đại ca đã qua cơn nguy hiểm, chúng tôi có thể đi theo các anh rồi! Lần này thực sự cảm ơn các anh đã châm chước”.

Câu nói vừa dứt, mấy vị cảnh sát mặc đồng phục đi từ lối ngoặt ra, lạnh lùng còng tay bọn Ngô Khánh.

Ngô Khánh bị đeo còng tay, ngoảnh đầu lại một lần nữa, anh ta nhìn Hoàng Hách nhưng không nói gì cả.

Ánh mắt của Hoàng Hách không thay đổi, hơi gật đầu nhẹ, sau đó nhìn cảnh sát đưa bọn Ngô Khánh đi.

Còn một vị cảnh sát ở lại, đột nhiên xảy ra sự cố thương tích nguy hiểm như vậy, một mặt cảnh sát phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của người đàn ông trung niên, mặt khác cũng phải canh giữ người đàn ông này, để tránh anh ta chạy trốn.

“Đưa bệnh nhân vào phòng chăm sóc tích cực đi”, Quách Lai dặn dò y tế: “Có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết!”, sau đó anh ấy nói chuyện với Hoàng Hách vài câu rồi trở về nghỉ ngơi. Cuộc phẫu thuật này kéo dài liên tục trong sáu, bảy tiếng đồng hồ, lúc này đã là nửa đêm.

Sau khi Hoàng Hách ở phòng chăm sóc tích cực quan sát người đàn ông trung niên này một lúc, liền đến tòa nhà cấp cứu.

Nếu không phải vì cuộc phẫu thuật, e rằng Hoàng Hách đã phải trực ở phòng cấp cứu khoa nhi ở đây từ trước rồi. Quy mô của Bệnh viện Nhân Dân thành phố rất lớn, người khám bệnh nhiều, nhiệm vụ của một bác sĩ thực tập như Hoàng Hách chính là hỗ trợ bác sĩ phụ trách, tiện thể học hỏi kinh nghiệm. Đương nhiên, khi bác sĩ phụ trách bận quá, Hoàng Hách cũng sẽ giúp đỡ khám bệnh, ví dụ như các bệnh thường gặp như cảm cúm và ho.

Vì là nửa đêm, nên người bệnh trong phòng cấp cứu khoa nhi cũng không có nhiều, thấy Hoàng Hách đi vào trong phòng khám, vị bác sĩ phụ trách lườm một cái, rõ ràng không hài lòng về hành vi chạy đến phòng phẫu thuật của Hoàng Hách.

Hoàng Hách cũng không giải thích, anh lúc này không còn yếu thế nữa, không phải cúi đầu trước bất kỳ ai.

Bác sĩ phụ trách thấy Hoàng Hách không thèm để ý mình, trong ánh mắt đầy vẻ bực bội. Nhưng vì bệnh nhân đang đợi khám, nên cũng không có nhiều thời gian để đi trách Hoàng Hách.

Còn Hoàng Hách lại đến phía sau tấm bình phong ở bên trong phòng khám, đặt mông ngồi xuống chiếc bàn dài. Ở đây chuyên khám một số bộ phận nhạy cảm, có tấm bình phong che chắn, người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Khi chắc chắn được không có ai đang nhìn mình, anh mới lôi một vật từ trong túi áo ra. Đây chính là thứ Ngô Khánh lén lút nhét vào túi anh khi ôm anh, thấy bộ dạng thần bí của Ngô Khánh và câu nói “giúp chúng tôi với”, Hoàng Hách bèn cảm thấy chuyện này không hề bình thường.

Cho nên cả quãng đường anh đều không lôi viên đá này ra, cho đến tận khi đứng sau tấm bình phong của phòng khám mới yên tâm lấy ra.

Đây là một viên đá to bằng quả trứng gà, hình dạng không có quy tắc gì cả, trông chẳng khác gì một viên đá bình thường.

“Chỉ là một viên đá, có cần phải tỏ vẻ thần bí như vậy không?”, Hoàng Hách hơi khó hiểu, nhưng sau đó, tâm niệm của anh hiện ra, Vô Thượng Tiên Đồng lặng lẽ khởi động.

Ngay lập tức, Hoàng Hách phát hiện ra điều bất thường, phía dưới Vô Thượng Tiên Đồng, anh nhìn thấy bên trong viên đá lại có một luồng ánh sáng xanh đang chuyển động.

“Đây là cái gì…”