Thần Y Xuất Chúng

Chương 22




Tuy anh ấy cũng không biết Hoàng Hách đang làm gì, nhưng kỹ thuật châm cứu cao siêu của Hoàng Hách đã khiến anh ấy biết khả năng của Hoàng Hách không hề tầm thường. Một người như vậy sao có thể làm những chuyện vô nghĩa trong khi điều trị chứ.

Trong phòng giám sát, Lý Yên nhìn Hoàng Hách trong màn hình, khóe miệng cong lên nở nụ cười: “Phương pháp của anh ấy lúc nào cũng khiến người khác bất ngờ”.

Vừa nói, trong đầu cô bất giác hiện lên cảnh Hoàng Hách cứu bố của bí thư thành ủy sáng nay.

Hai tay của Hoàng Hách không ngừng lướt trên cơ thể của người đàn ông trung niên, như thể nhảy múa vậy, khiến người ta có cảm giác của những nhịp điệu kỳ lạ.

Dần dần, Quách Lai cũng nhìn ra được điều gì đó. Đừng tưởng hai tay của Hoàng Hách sờ soạng không có quy luật, nhưng cảm nhận kỹ sẽ có thể nhìn ra được thủ pháp vô cùng kỳ diệu của anh.

Cơ thể người đàn ông trung niên chi chít kim châm, nếu là người bình thường, cho dù có cẩn thận đến mấy cũng khó tránh khỏi việc chạm vào các cây kim. Nhưng Hoàng Hách lại không như vậy, hai tay của anh lướt trên cơ thể người đàn ông đó, tốc độ tuy rất nhanh, nhưng không hề chạm vào một cây kim nào cả.

Điều càng khiến Quách Lai kinh ngạc đó là Quách Lai còn phát hiện ra đôi tay của Hoàng Hách lướt trên cơ thể người không phải không có mục đích, mà là không ngừng đẩy theo hướng của kinh lạc trong cơ thể. Hơn nữa, Hoàng Hách dùng lực của đôi tay mạnh nhẹ khác nhau, chỗ nào cần ấn mạnh, chỗ nào cần ấn nhẹ đều được tính kỹ, sự chuyển đổi giữa mạnh và nhẹ vô cùng thuần thục.

Từ đó, toàn bộ tâm trí của Quách Lai đã hoàn toàn bị động tác của Hoàng Hách thu hút, không thể rời mắt.

Lúc này, trong phòng giám sát, Lý Yên cũng hồi hộp, ánh mắt cô hoàn toàn tập chung vào Hoàng Hách trong màn hình, trong ánh mắt còn mang theo sự suy tư sâu sắc.

“Lạ thật, phương pháp châm cứu và phương pháp xoa bóp của Hoàng Hách đều kỳ lạ quá, đừng nói là tôi chưa từng thấy, đến cả nghe còn chưa nghe nói đến bao giờ!”, Lý Yên thốt lên: “Ở Hoa Hạ từ lúc nào lại xuất hiện một thiên tài y đạo trẻ thế này chứ. Không được, mình phải báo tin này cho ông nội, biết đâu ông nội sẽ biết được lai lịch của Hoàng Hách!”

Hoàng Hách trong phòng phẫu thuật đương nhiên không thể biết được suy nghĩ của Lý Yên, anh lúc này đều dồn hết tập chung vào việc điều trị cho người đàn ông trung niên. Thủ pháp xoa bóp mà anh thi triển lần này vẫn là truyền thừa từ một trong những loại của “Y Tiên Chân Giải”, có tên là “Hoạt Huyết Tục Mạng Thôi Thủ”, có thể kích thích hoạt tính của cơ bắp và nội tạng, thúc đẩy tuần hoàn máu, là một loại y thuật cơ bản nhất trong số đó.

Không phải là Hoàng Hách không muốn dùng những y thuật lợi hại hơn, mà là những y thuật được giới thiệu trong “Y Tiên Chân Giải”, đa phần đều cần sự hỗ trợ của tu vi, còn Hoàng Hách lúc này mới chỉ vừa đạt được Y Tiên Truyền Thừa, rõ ràng còn chưa kịp tu luyện, đương nhiên không thể sử dụng y thuật cao siêu hơn. Nhưng kể cả đây chỉ là một loại y thuật cơ bản nhất, đối với bên ngoài cũng ở cấp bảo bối vô giá rồi.

Lúc này, Hoàng Hách đã đến thời điểm quan trọng nhất, cả người anh chuyên tâm chưa từng có. Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng khiếp người, nơi ánh mắt nhìn qua, mọi thứ trong cơ thể người đàn ông trung niên đều hiện rõ trong mắt anh.

Anh nhìn thấy cơ bắp vốn mất đi sức sống trong cơ thể người đàn ông trung niên đã bắt đầu sục sôi trở lại, anh nhìn thấy dòng máy vốn đã ngừng chảy đang rục rịch động đậy, anh còn nhìn thấy trái tim vốn ngừng đập cũng đang tích lũy năng lượng, chờ đợi khoảnh khắc đập lại…

“Ô!”, Hoàng Hách thốt nhẹ một tiếng, kèm theo tiếng thốt nhẹ đó, đôi tay Hoàng Hách nhanh chóng lướt trên cơ thể người đàn ông trung niên một lượt, lập tức, hàng chục cây kim châm trên cơ thể người đàn ông đều biến mất.

“Ơ, kim bạc đâu, sao không thấy nữa vậy”, một cô y tá thốt lên với vẻ mặt sửng sốt.

“Nhìn kìa, trên tay bác sĩ Hoàng Hách!”, y tá tiếp dụng cụ đừng gần Hoàng Hách nhất, không kìm được thốt lên. Mọi người lúc này mới để ý tay Hoàng Hách đang nắm một xấp kim bạc, thì ra chỉ một động tác vừa rồi Hoàng Hách đã thu về lại được toàn bộ kim bạc!

“Trời ơi, kỳ diệu quá!”, trong lòng mọi người ngoài kinh ngạc ra thì không còn gì khác. Cảnh tượng như vậy chỉ có thể thấy ở trong phim, không ngờ hôm nay lại xuất hiện trước mắt bọn họ. Lẽ nào Hoàng Hách chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết sao.

Nhưng chưa chờ cho sự kinh ngạc của mọi người được lắng xuống, điều càng khiến mọi người kinh ngạc hơn đã xảy ra. Máy đo điện tim vốn im ắng nãy giờ đột nhiên phát ra âm thanh ‘tít tít’, mọi người đều nhìn qua, ai nấy như sững sờ tại chỗ!

Chỉ thấy những đường biểu thị nhịp tim ở trên màn hình máy đo điện tim lúc này đột nhiên đập trở lại! Tuy nhịp đập rất chậm, nhưng trong mắt mọi người cái đường phập phù lên xuống này chính là một đường sinh mạng!

“Sống lại rồi, sống lại rồi!”, một Quách Lai dày dặn kinh nghiệm lúc này cũng hưng phấn nhảy lên.

Kỳ tích, đúng là kỳ tích! Hoàng Hách nói rất đúng, trong y học kỳ tích có ở khắp nơi, chỉ cần không bỏ cuộc, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện!

“Việc tiếp theo thì phải nhờ mọi người rồi!”, Hoàng Hách lau mồ hôi trên trán, giọng nói hơi mệt mỏi. Lần này liên tục thi triển châm cứu và “Hoạt Huyết Tục Mạng Thôi Thủ”, tinh lực của anh đã bị hao tổn khá lớn.

“Yên tâm, nếu chuyện này còn làm không tốt, thì tôi sẽ lấy đầu của tôi làm bóng cho cậu đá!”, Quách Lai hưng phấn nói: “Mọi người mau lên!”, lập tức, mọi người đều hăng hái tập chung chữa trị tiếp cho người đàn ông trung niên.

Hoàng Hách đã đánh thức lại sự sống của người đàn ông trung niên, nếu trong tình trạng như vậy rồi mà bọn họ còn không cứu sống nổi, vậy thì quá là có lỗi với cái danh bác sĩ rồi.

Nhìn đám người Quách Lai tập chung chăm chú vào chữa trị, ánh mắt Hoàng Hách nhìn sang bên cạnh. Ở đó, Vương Húc Minh đang há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Hoàng Hách, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Thấy ánh mắt của Hoàng Hách nhìn mình, mặt Vương Húc Minh trở nên biến sắc, quay người định đi.

“Chủ nhiệm Vương, đừng đi vội thế, lời hứa của anh còn chưa thực hiện mà!”, Hoàng Hách cười híp mắt nhìn Vương Húc Minh, ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai: “Nào, quỳ xuống gọi ông nội đi, chủ nhiệm Vương của tôi!”.