Thần Y Xuất Chúng

Chương 18




Thấy một nhóm người đến bất ngờ, nhân viên y tế trong sảnh đều căng thẳng. Là nhân viên y tế, đương nhiên vừa nhìn đã biết tình hình cái người bê bết máu kia cực kỳ nguy hiểm.

“Bác sĩ, bác sĩ, cứu đại ca bọn tôi với!”, thấy đám thanh niên đã chạy vào trong sảnh, một người thanh niên trong số đó trong lúc sốt ruột đã kéo một y tá bằng bàn tay dính đầy máu.

Cô y tá nào đâu đã từng thấy cảnh tượng thế này, lúc ấy sợ mất mật, lắp bắp nói không nên lời.

Thấy cảnh này, Lý Yên vội vàng đi tới, sẵng giọng: “Mang một cái giường di chuyển được tới!”.

Thấy phó giám đốc đã lên tiếng, mấy y tá vội vàng lao tới chỗ để giường bệnh di động.

Thấy Lý Yên mặc đồ bác sĩ, mấy thanh niên này như gặp được cứu tinh, ào lên: “Bác sĩ, cô nhất định phải cứu đại ca bọn tôi, bọn tôi quỳ lạy cô!”.

Nói rồi, ngoài mấy thanh niên đang đỡ người bệnh ra, thì những người khác đều quỳ rạp xuống trước mặt Lý Yên.

“Các anh đứng dậy cả đi!”, Lý Yên nói lớn: “Các anh càng thế này thì càng ảnh hưởng đến thời gian cứu chữa của bệnh nhân”.

Mấy người đó nghe vậy thì đều vội vàng đứng dậy, sốt ruột nói: “Bác sĩ, đại ca tôi sắp không xong rồi, xin cô mau cứu anh ấy”.

Lúc này các y tá đã đẩy một chiếc giường bệnh tự động đến.

“Mau lên, đặt bệnh nhân lên giường”, Lý Yên ra lệnh, chủ động đi tới đỡ bệnh nhân kia, không hề để ý vết máu trên người đối phương.

Lúc này Hoàng Hách cũng đi tới, nhìn thấy người trên giường bệnh. Chỉ thấy người này là một người đàn ông trung niên, trên người chỗ nào cũng có vết thương, đã hôn mê rồi. Miệng vết thương rất lớn, da thịt nhiều chỗ đã cuộn lên, nhìn độ bằng phẳng của vết thương chắc là bị thương do vũ khí sắc. Đặc biệt là phần dạ dày của anh ta thì còn có một lỗ máu siêu to, trông vô cùng đáng sợ.

Rồi nhìn mấy thanh niên khác, trên người cũng có rất nhiều vết thương kích cỡ khác nhau, thậm chí trên rất nhiều vết thương còn có máu chảy ồ ạt ra ngoài. Chỉ có điều những người này không ai để ý vết thương trên người mình, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào người đàn ông trung niên ở trên giường.

“Mau lên! Tình hình bị thương của bệnh nhân không rõ, mất máu quá nhiều, chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức!”, Lý Yên nhanh chóng kiểm tra người bị thương, nói với một y tá ở bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô đi sắp xếp phòng phẫu thuật ngay, đồng thời thông báo cho bác sĩ phẫu thuật chủ nhiệm Vương Húc Minh của ngoại khoa”.

“Vâng”, một y tá ở bên cạnh đáp lời, nhanh chân rời đi xắp xếp.

“Mấy người ngay lập tức xử lý vết thương cho bệnh nhân, sau đó đưa thẳng vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị phẫu thuật, ca phẫu thuật này tôi sẽ quan sát cả quá trình”, Lý Yên lại nói với mấy y tá khác.

Ngay lập tức, mấy y tá kia hùng hục đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.

“Mấy anh cũng đến ngoại khoa cầm máu, băng bó đi!”, thấy mọi việc đã sắp xếp xong hết, Lý Yên thở phào, xoay người nói với mấy thanh niên khác: “Chỗ này giao cho bọn tôi!”.

“Bác sĩ, phải cứu sống đại ca bọn tôi đó!”, đám thanh niên nước mắt lã chã cầu xin: “Trước khi chữa khỏi cho đại ca, chúng tôi sẽ không đi đâu hết”.

“Không được, các anh đều phải cầm máu, vẫn nên đi chữa trước đi”, Lý Yên khuyên nhủ.

“Không, bọn tôi không đi, trước khi đại ca tỉnh lại bọn tôi không đi đâu hết”, đám thanh niên cũng rất ngoan cố, cứ lắc đầu không chịu đi.

“Nhưng mà các anh đều đang chảy máu”, Lý Yên hơi cảm động với sự tình nghĩa của những thanh niên này.

Nhưng mà, đám thanh niên không nghe, Lý Yên hơi khó xử.

Hoàng Hách thấy Lý Yên khó xử thì ngay lập tức nói to: “Này, tôi nói mấy người các anh đều đang chảy máu đó, lát nữa đừng có mà bọn tôi cứu sống đại ca các anh, nhưng các anh lại chết vì mất máu, vậy sau này ai chăm sóc đại ca các anh?”.

Lời Hoàng Hách nói không dễ nghe, nhưng lại ngay lập tức khiến mấy thanh niên đang ồn ào yên lặng.

“Được rồi, mau đi chữa đi, rẽ trái đi thẳng đến cuối là phòng khám ngoại khoa, đừng có gây thêm rắc rối nữa”, Hoàng Hách xua tay: “Đại ca các anh giao cho bệnh viện là được!”.

Mấy người do dự chốc lát rồi đều gật đầu: “Vậy được, mấy người bọn tôi xử lý vết thương xong sẽ đến đợi ở cửa phòng phẫu thuật”, nói rồi, mấy người bọn họ vội vã đi về phía phòng khám ngoại khoa.

“Khá lắm”, Lý Yên nhìn Hoàng Hách một cái, trong mắt lộ ý cười.

Hoàng Hách cười ha ha, không nói gì. Nói thô nhưng thật, lời Hoàng Hách nói chọc đúng vào điểm yếu của họ.

“Được rồi, tôi đi chuẩn bị phẫu thuật đây”, Lý Yên ngoảnh đầu nhìn Lộ Phi một cái, thấy anh ấy đang xua tay với mình, ngay lập tức áy náy cười, nhanh chân đi về phía thang máy. Đi tới cửa thang máy, Lý Yên đột nhiên ngoảnh đầu, vẫy tay với Hoàng Hách, nói to: “Bác sĩ Hoàng, anh cũng đến phòng phẫu thuật đi”.

Hoàng Hách ngạc nhiên, mình chỉ là bác sĩ thực tập khoa nhi thôi, đâu có tư cách vào phòng phẫu thuật? Nhưng do lãnh đạo gọi, nên Hoàng Hách cũng chỉ có thể đi theo.