Điều gì sẽ đến trước khi một người chết?
Thẩm Hi Nguyệt nghĩ đến lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Mộ Dung Bắc Quý.
Đó là một mùa đông đặc biệt lạnh lẽo, đêm hôm trước vừa có một trận tuyết rơi, ngày hôm sau toàn bộ Kinh Thành đều trắng như tuyết.
Nàng ta chạy trốn mới đi tới Kinh Thành, lúc ấy vừa đói vừa lạnh, muốn đi trộm đồ ăn lại không có gan lớn đó.
Chỉ có thể ngồi ở góc tường, nhìn cửa hàng bánh bao nóng hổi.
Đúng lúc đó Mộ Dung Bắc Quý xuất hiện, hắn mặc một bộ quần áo đắt tiền không thể biết giá trị bao nhiêu, bên ngoài còn khoác áo choàng lông cáo sáng bóng trơn mượt.
Người bên cạnh ân cần nói chuyện cùng hắn, vẻ mặt hắn có chút không kiên nhẫn.
Bởi vì hình ảnh của hắn ngăn cản phương hướng của cửa hàng bánh bao, cho nên Thẩm Hi Nguyệt không nhìn thấy bảnh bao nữa, chỉ có thể vô tội nhìn hắn.
Mộ Dung Bắc Quý cũng nhìn thấy nàng ta bé nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hẳn không thể không hỏi, "Nàng luôn nhìn vào ta làm gì chứ?"
Thẩm Hi Nguyệt đáng thương nói: “Ca ca, ta đói. Huynh có thức ăn gì không?”
Lúc đó Mộ Dung Bắc Quý còn nhỏ còn chưa hề nổi bệnh điện như sau này, hắn còn phát thiện tâm sai người mua đồ ăn cho Thẩm Hi Nguyệt, nàng ta đói đến mức nuốt chửng, một hơi ăn ba bốn cái bánh bao..
Mộ Dung Bắc Quý nhìn thấy thì ngây người, Thâm Hi Nguyệt bị hắn nhìn thì ngượng ngùng, cẩn thận lau miệng, rất ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn đại ca, huynh thật sự là một người tốt.”
“Cha mẹ ngươi đâu, sao lại chỉ có một mình người ở đây vậy?”
"Cha mẹ ta, đều đã chết."
Ai cũng không biết ngày đó Mộ Dung Bắc Quý nghĩ như thế nào, hắn không để ý người hầu phản đối cố ý mang Thẩm Hi Nguyệt về trong cung.
Theo một nghĩa nào đó, Thẩm Hị Nguyệt có thể sống sót, cái mạng này chính xác là Mộ Dung Bắc Quý cho.
Nhưng nàng ta cũng không có nợ nần gì hắn.
Cho đến cuối cùng, toàn bộ cuộc sống của nàng ta, đã dành cho một mình hắn mà thôi.
Theo thanh kiếm chậm chậm rơi xuống đất, Thẩm Hi Nguyệt cũng ngã xuống theo.
Triệu Khương Lan che miệng vết thương của nàng ta, cố gắng ngăn cản máu chảy quá nhanh, nhưng cũng không kịp.
Đó là động mạch trên cổ, nàng ta xuống tay mà không hề do dự chút nào, không để lại cho bản thân một con đường sống.
Cho dù là thần tiên giảng trần, cũng không thể cứu sống lại nữa.
Triệu Khương Lan điên cuồng tìm thuốc, từ trong tay áo lấy ra gạc và thuốc cầm máu lau lên cổ nàng ta.
Những căn bản không có dụng, máu như thế nào cũng không ngừng được.
Nàng trơ mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt mở to hai mắt, lại không còn hô hấp nữa, không còn mạch đập.
Giống như thời tiết đột nhiên lạnh xuống, thân thể vốn ấm áp sờ lên phát lạnh như băng.
Mai Hương đỏ mắt kéo nàng lại: “Vương phi, Vương phi đừng cứu nữa, đã không còn biện pháp, nàng ta đã chết” “Chết rồi, nàng ta chết... Vương gia thì sao?”
Triệu Khương Lan lẩm bẩm, bỗng nhiên nhớ tới Mộ Dung Bắc Uyên còn ở nhà, liền bối rối đứng lên, đẩy người bên cạnh ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Vương phi, Vương phi...”
Nàng rời đi, nơi này còn không biết xử lý Thẩm Hi Nguyệt như thế nào.
Thị vệ phủ Thần Vương cắn răng, chuẩn bị mang thi thể Thẩm Hi Nguyệt về.
Mộ Dung Bắc Quý lại đẩy bọn họ ra: “Cút đi, lăn sang một bên! Không ai được chạm vào nàng ấy”