“Thái tử phi, nếu ngài tùy tiện tìm Thái tử điện hạ để đôi co, chỉ có thể ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hai người, bình thường ngài đã chọc cho thái tử chán ghét, bây giờ lại vì cái thứ không biết xấu hổ này cũng không đáng. Không bằng, chúng ta lén lút tìm ra chứng cứ, tốt nhất có thể kéo người phụ nữ kia ra ngoài sáng, đến lúc đó cho dù Thái tử muốn cướp nàng ta cũng không thể được, nhất định sẽ lấy lòng ngài, làm sao còn muốn gây sự với ngài nữa đây?”
Triệu An Linh nghe xong lời này cảm thấy có đạo lý, nhưng lại không có manh mối để tìm kiếm.
Phủ Thần Vương cũng đang tìm Thẩm Hi Nguyệt khắp nơi, bọn họ còn không thể phát hiện, bổn cung tìm như thế nào được”
Người bên cạnh nhắc nhở: “Nếu như Thái tử điện muốn giấu người đó đi, cũng không thể không có bất kỳ sơ hở nào, không chừng ngài ấy cũng cho người bên cạnh đi hầu hạ nàng ta, hơn nữa nhất định sẽ khoản chi tiêu thêm. Không bằng, ngài điều tra một chút sổ sách trong cung chúng ta, nói không chừng sẽ có phát hiện”
Chiều này thật đúng là trọng điểm.
Lúc này Mộ Dung Bắc Quý giấu Thẩm Hi Nguyệt, trên thực tế là giấu diếm Trữ quốc công.
Với thái độ của Trữ quốc công, bây giờ không ủng hộ cuộc xung đột trực tiếp.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Quý nuốt không nổi cục tức khi bị ám sát, kiên quyết phải đối phó với Mộ Dung Bắc Uyên một phen, khi đó hắn có thể tự ý cướp đi Thẩm Hi Nguyệt.
Hơn nữa, trong trường hợp bị phát hiện, bọn họ vẫn luôn ở trong nhà riêng cho thuê.
Ngôi nhà này không dưới danh nghĩa bất kỳ kẻ nào thân cận với nhà họ Liên, chuyện này dù có muốn tra cũng không tra được.
Triệu An Linh sai người lấy sổ sách tới không một tiếng động, so sánh mức độ tiêu dùng trước đó, thật đúng là phát hiện ra một số chỗ không đúng.
Hôm qua trên sổ sách đã có thêm chi phí không nhỏ, chi tiết chỉ viết mua đồ vật hàng ngày. Nhưng làm thế nào nó có thể chi tiêu hàng trăm lượng bạc được chứ!
Nhất là mấy tháng trước, chưa hề có khoản tiền nào không rõ ràng như thế này.
Chắc là số tiền dành cho thứ rác rưởi đó.
Nàng ta đúng thật là không đoán sai, Thẩm Hi Nguyệt bị đưa đi vội vàng, ngay cả quần áo cũng không chuẩn bị.
Mộ Dung Bắc Quý lại dặn dò người hầu, nhất định phải cho nàng ta ăn uống đầy đủ, không thể chậm trễ.
Người hầu đương nhiên phải mua cho Thẩm Hi Nguyệt một ít quần áo và đồ trang sức tốt.
Triệu An Linh nhìn thấy người mua sắm viết tên của một nô tỳ bên cạnh Mộ Dung Bắc Quý, nàng ta nhịn không được hỏi: “Hiện tại người tên Thảo Diệp này ở đâu? Tìm nàng ta cho bổn cung”
Cung nữ bên cạnh nàng ta đi ra ngoài tìm người ngay lập tức, rất nhanh đã một mình trở về: “Thái tử phi, Thảo Diệp không ở trong cung, nghe nói, là Thái tử sắp xếp nàng ta ra cung làm việc.”
“Ra khỏi cung để làm việc sao?” Triệu An Linh cười lạnh: “Theo bổn cũng thấy, không phải làm việc, là đi hầu hạ người khác mới đúng!”.
Nàng ta lại lấy lý do thay Thái tử làm việc để ra ngoài cung, cũng không ai chú ý. Trên dưới Đông Cung này, mỗi ngày có rất nhiều người ra vào.
Nếu triệu Khương Lan tự mình tìm người, thật đúng là không có đầu mối gì.
Nhưng thông qua Triệu An Linh thì khác.
Rất nhanh, Phượng Vệ đã phát hiện ra, cung nữ này bị người ta theo dõi.
Hơn nữa người theo dõi nàng ta cũng là người trong cung, nếu như không đoán sai, bọn họ lần lượt là người của Thái tử và Thái tử phi.
Nếu như Triệu An Linh cho người theo dõi người phụ nữ này, chỉ có thể nói rõ, nàng ta nhất định đã thấy nghi ngờ.