Triệu An Linh sau khi nhìn thấy hừ lạnh một tiếng: “Thần vương phi lại đang làm trò gì, lén lút giống như thế này, vì sao không dám trực tiếp đến Đông cũng gặp bồn cung?”.
Có thể thấy được nội dung trong bức thư, có liên quan đến Thẩm Hi Nguyệt, nàng ta lại cắn môi.
Sao lại nói đến thứ gây cản trở Thẩm Hi Nguyệt kia!
Thật vất vả gần đây Mộ Dung Bắc Quý mới yên phận một chút, Thẩm Hi Nguyệt cũng thành thật ở trong phủ không thấy động tĩnh.
Chỉ cần bọn họ không gặp mặt, hẳn là sẽ không có quan hệ mập mờ.
Nhưng Triệu Khương Lan lại nói Thẩm Hi Nguyệt không thấy đâu.
Điều này quả thực làm cho trong lòng Triệu An Linh nóng nảy đến ngứa ngáy, thứ rác rưởi kia sao lại không thấy, nàng ta sẽ không lén ra ngoài sau đó quyến rũ Thái tử chứ.
Được rồi, nói cho vương phi của các ngươi biết, bổn cung sẽ trở về nhà họ Triệu một chuyến”
Trong cung chính xác là có quy củ không thể để các phi tần tùy ý xuất cung, thế nhưng quy củ là thứ đã chết, còn người sống có thể thay đổi nó.
Triệu An Linh cũng đã nhiều lần không lên tiếng lén ra cửa, đến cửa thành thị vệ cũng không ngăn cản, chỉ thấp giọng dặn dò cần phải về cung trước khi trời tối.
Mỗi ngày Mộ Dung Bắc ở trong thư phòng cùng một đám nội thần phụ tá thương nghị chuyện quan trọng, luôn cả ngày không gặp người khác.
Triệu An Linh thậm chí không nói với hắn một tiếng đã ra khỏi cung, nàng ta đi thẳng đến nhà họ Triệu.
Như Triệu An Linh mong đợi, hiện tại từ trên xuống dưới nhà họ Triệu đều nâng nàng ta lên trời.
Nếu nói trước đây từng có một hồi, người hầu nhà họ Triệu kiêu ngạo huyênh hoang, cho rằng Thần vương sẽ bay lên trời để thành Thái tử, nhà họ Liên cũng không có cách nào ngẩng đầu gặp mặt, nhưng cũng không có nhiệt tình như bây giờ.
Dưới sự bảo vệ của một đám người, Triệu An Linh được đỡ vào trong sân, khi vào, Triệu An Linh mới phát hiện Triệu Khương Lan đã ở chỗ này.
Nàng ta vừa định nói vài câu lạnh lùng chiếm chút thể diện ngoài miệng, Triệu chương Lan lại không cho nàng ta cơ hội.
“Tiếp đến, nếu cô không muốn người ngoài nghe thấy những chuyện khiến cô mất mặt thì tốt hơn là tránh đi, chúng ta hãy nói chuyện riêng”
Trong lòng Triệu An Linh nhảy dựng lên, không kiên nhẫn phầy phẩy tay: “Được rồi, tất cả mọi người đi xuống, nơi này không cần người hầu hầu hạ, bồn cung cùng Thần vương phi có chuyện muốn nói”
Chờ bốn phía rời đi, Triệu An Linh ngồi xuống bên cạnh nàng. Vẻ mặt của nàng ta vẫn kiêu ngạo kiêu ngạo, nhưng đáy mắt lại không ngừng tức giận. Mỗi lần gặp phải chuyện của Thẩm Hi Nguyệt, nàng ta liền hận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Ngươi nói Thẩm Hi Nguyệt đã biến mất là sao? Nàng ta không phải là trắc phi của Phủ Thần Vương các ngươi à, bản thân là vương phi của phủ, làm sao có thể vô dụng như vậy, một thức rác rưởi như nàng ta cũng không quản nổi!”.
“Triệu An Linh, người lấy tự tin từ đâu mà nói vậy? Ta dùng ngón chân nghĩ cũng biết, Mộ Dung Bắc Quý đối với người khẳng định rất lạnh lùng, Nhà họ Triệu lại không thể mang đến cho hắn lợi ích, hắn đã sớm không có kiên nhẫn đối với người. So với thẩm Hi Nguyệt đáng yêu ngoan ngoãn, ngươi thật sự là không bằng”.
"Ngươi, ngươi im lặng!”
Triệu Khương Lan đương nhiên sẽ không ngậm miệng: "Ta cũng chưa nhắc tới mối quan hệ hồi nhỏ của bọn họ, ta nói cho người biết một chuyện khác, Thần vương chưa từng chạm vào Trầm Hi Nguyệt, cho nên, nàng ta cũng không giống như những gì người nghĩ.."
“Làm sao có thể, Mộ Dung Bắc Uyên lúc trước không phải rất thích Trầm Hi Nguyệt sao, hơn nữa nàng ta làm trắc phi của Thần vương lâu như vậy, làm sao có thể giữ được trong sạch”