Lúc trước nói những lời ngoan độc như thế kia với Triệu Khương Lan, chỉ là bởi vì trong tim luôn ghi nhận thù.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại muốn hủy hoại dung mạo của nàng ta, khiến cho nàng ta trở thành một thư phế vật.....
Mộ Dung Bắc Quý chỉ sợ gặp được rồi sẽ chán ghét nàng ta, rồi sẽ trốn tránh càng ngày càng xa, vậy đơn giản là muốn chém đi trái tim của nàng ta.
Nếu như hắn ta thật sự làm ra những sự việc này, thì nàng ta sẽ sống không bằng chết mất!
Mộ Dung Bắc Uyên đại khái cũng có tiềm chất mê hoặc lòng người.
Sau khi đã đe dọa xong Thẩm Hi Nguyệt, hắn lại chậm rãi thu hồi kiếm lại, không nhanh không chậm mà mở miệng.
“Nhưng nếu như là ngươi nhịn được đến lúc Mộ Dung Bắc Quý thượng vị, đợi đến khi hắn ta thật sự trở thành hoàng thượng, dựa vào địa vị của hắn ta, đổi lại một cái thân phận cho ngươi để cho tiến cung vào thì ngược lại cũng không phải việc gì khó. Xem như là không thành được hoàng hậu, thì làm một sủng phi là cũng được rồi. Bổn vương cũng không có chạm vào người, hắn ta chắc cũng sẽ không quá để ý đến nó, đến lúc đấy, ngươi cũng xem như vừa lòng như ý cũng xem như là tốt hơn sống với bổn. vương hiện tại như ngọc nát đá tan”.
Giọng nói của Thẩm Hi Nguyệt cũng có chút khàn khàn: “Ngươi, mồm miệng người có nói rằng là hắn ta sẽ làm hoàng đế, chả nhẽ bản thân người cũng không muốn sao”
"Phụ hoàng đã từng bức ta lên làm thái tử, ta cũng đều trả lời cự tuyệt rồi. Ai quan tâm đến cái địa vị kia, thì cũng là người của nhà họ Liên bọn họ làm là được rồi, tự mình đã có tính tấn kỹ càng, còn cần xem người khác đối xử đều giống nhau.
Thẩm Hi Nguyệt không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Uyên còn từ chối lên làm thái tử nữa.
Triệu Khương Lan ngược lại lại được một phen trấn định trong lời nói của Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng hằng giọng một cái: “Không tồi, không cần biết là độc hay là cổ itnhf, thì đều nên có phương pháp để giải, chỉ là cần thêm chút thời gian thôi. Mà đối với người mà nói, khổ tâm tổ chức lâu như vậy, chắc sẽ không hy vọng cuối cùng sẽ chết một cách vô cùng thê thảm, đem giang sơn chắp tay đưa cho những nữ nhân khác chứ. Cứ cho là Mộ Dung Bắc Quý có lương tâm đi, có thể trước khi người chết đi hai tháng mà thương nhớ người một chút. Vậy còn nửa năm sau thì sao, một năm sau thì sau, hắn ta đến cả phụ hoàng còn có thể tính toán được, hi sinh một nữ nhân thôi, thực sự là chả có cái ý nghĩa gì cả, ngươi cam tâm không? Triệu An Linh làm cho ngươi nhục nhã như thế kia lại có thể ở bên hắn ta đến bạch đầu giai lão, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý của thiên hạ này, ngươi cũng quá đáng thương hèn mọn rồi đấy”.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn lên mặt của Triệu Khương Lan, sắc mặt lại có chút khó coi: “Vẫn còn chưa xong đầu, ngươi động thủ đánh vương phi, cái khoản này thì nên tính như thế nào hả?”