Sáng sớm hôm sau, La Kiều Oanh cùng với Mộ Dung Bắc Tô cùng nhau xuất phát.
Biết Hồng Vân không về cùng, La Kiều Oanh vô cùng bất ngờ. Nhưng ngẫm nghĩ lại, nàng ấy bản lĩnh lớn như thế, đối với ca ca đương nhiên rất có lợi.
Bọn họ mang theo mấy tên phượng vệ và mấy tên Thiết Ngô Quân để bảo vệ, tất nhiên không cần lo về vấn đề an toàn.
Y phục của Phó Sơn đã được giặt sạch sẽ, sau khi gấp xếp chỉnh tề được người của rạp hát trả về vương phủ.
Lạc Thiên Ý cười nhạo nhìn hắn nhận lấy: “Tên người hầu ngày hôm đó thật biết đùa, ta sai hắn đem đi đốt, hắn lại giặt sạch rồi đưa đến đây. Đường đường là phò mã, sao có thể thiếu một bộ y phục này chứ?”
“Rất tốt” Phú Sơn nhẹ nhàng vuốt ve bộ y phục: “Ta rất thích bộ y phục này.”
Lạc Thiện Ý nhíu mày quan sát hắn một chút: “Được rồi, chàng thích thì giữ lại đi”.
Nàng ta dựa vào ngực hắn: “Sau bữa cơm trưa chúng ta liền khởi hành về kinh, bệ hạ tất nhiên đã chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta trong cung, đến lúc đó, chàng chính là phò mã cao quý của thành Phương Dương không ai sánh bằng rồi.”
Phú Sơn nhẹ đẩy nàng ta qua một bên: “Ta có chút mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một lát”
“Này, từ hôm gặp tên người hầu đó đến hôm nay, chàng không nói được với ta mấy câu, vốn cảm thấy thái độ của chàng trở nên tốt hơn, sao lại càng lúc càng khó chịu thể, thật mất hứng!”
Phú Sơn không hề quay đầu đáp: “Mất hứng thì nàng tha cho ta đi"
“Chàng đừng hòng!”
Nàng ta tức tối hét lớn: “Bổn cung nói với người, cả đời này sẽ không tha cho ngươi!”
Trên đường trở về, Mộ Dung Bắc Tô nói với Thiết Ngô Quân hộ tống bọn họ về chiến sự Tây Bắc.
"Chắc tướng quân đã đem hai mươi nghìn nhân mã đóng quân rồi? Khả Vũ Vương có nhiều binh mã như thế, chỉ có hai vạn quân, có thể đối phó nổi không?”
Binh lính đối với quyết sách cụ thể cũng không hiểu biết quá nhiều, đành phải nói: “Quân cứu viện chắc chắn đang đến rồi, thủy quân Đông Nam có một trăm nghìn quân. Thiết Ngô Quân trước nay lại nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ cần quân cứu viện đến kịp thời, nhất định có thể đại thắng”.
Mộ Dung Bắc Tô vui mừng cuống quít: “Lúc đầu, phụ hoàng thiếu chút nữa đem thủy quân Đông Nam giao và tay Vũ vương rồi. May mắn cuối cùng binh quyền quan trọng như thế lại giao cho đại ca, nếu không đưa đến tay tên lòng lang dạ thú đó, Thịnh Khang sẽ bị phá hủy
Lâm Dật Chu vô cùng ngạc nhiên: “Thần Vương? Sao hoàng thượng lại đưa ra quyết định qua loa như thế được chứ. Thần Vương tuy rằng nổi tiếng có trí tuệ, nhưng luận về công lao thì hoàn toàn không thể so sánh với ngài được.”