Người duy nhất trong cung có thể nhìn ra Mộ Dung Bắc Uyên có chỗ không đúng chỉ có Hoa phi nương nương.
Hoa phi ngày thường trông có vẻ không mấy quan tâm đến nhi tử này.
Nhưng những lúc đau đầu, nóng sốt vẫn không yên tâm.
Sau khi nghe tin Mộ Dung Bắc Uyên đã hồi phục, bà ta triệu hắn vào cung của mình, tỉ mỉ nhìn hắn vài lần.
“Con rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có Khương Lan ở đây, còn có thể bị bệnh đến nhiều ngày như thế, có phải có việc gì muốn giấu bổn cung không?”
Từ khi cùng Thẩm Hi Nguyệt thực hiện giao dịch, hắn tự biết việc này không thể để lộ cho Chiêu Vũ đế biết.
Đối mặt với Hoa Phi hắn cũng không muốn nói quá nhiều.
Tránh để cho mẫu phi lo lắng không cần thiết.
“Ở lại đây dùng bữa cùng bổn cung đi”
Hoa Phi hiếm khi mới đưa ra đề nghị ăn cơm cùng con ung Bắc Uyên cũng khó mà từ chối, nên cũng ở lại.
Bởi vì Triệu Khương Lan đã giúp hắn đổi phương thuốc khác, những ngày này khẩu vị của Mộ Dung Bắc Uyên đều rất thanh đạm.
Hắn mơ hồ cảm thấy khó chịu, không được vui vẻ mà buông đũa xuống.
Vốn dĩ muốn gọi người ở ngự trù lên răn dạy vài câu, nhưng nghĩ đến lời Triệu Khương Lan nói, hắn cố gắng nhịn xuống, lại cầm đũa lên lần nữa.
Hoa phi lại không hề động đũa.
“Còn không nói sự thật! Nghe nói gần đây một đám hạ nhân trong phủ đều bị con dạy dỗ qua một lần, bây giờ người ở Thần vương phủ nhìn thấy con để trốn đi hết, lẽ nào là thật?”
Mộ Dung Bắc Uyên cau mày: “Trong phủ của con có tai mắt của mẫu phi?”
“Khi con xây dựng phủ, không ít người là do bổn cung chọn, bọn họ sẽ nói hết sự thật về tình hình của con cho bốn cung, có gì là không được. Vừa rồi từ lúc con vào đây luôn cau mày, chưa từng thoải mái nói chuyện với bổn cung, không có dù chỉ một nửa của sự thư giãn như ngày thường, rốt cuộc là làm sao, ta là mẫu thân sinh ra con nuôi dưỡng con, còn không thể biết sự thật?”
Thái độ của bà rất kiên quyết, Mộ Dung Bắc Uyên biết không thể tiếp tục che giấu được.
Hắn liếc nhìn xung quanh, Hoa phi vẫy tay ra hiệu: “Đều đi ra ngoài đi, đóng cửa lại”
Đợi người hầu trong cung đều lui xuống, bà nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Bây giờ nói được chưa?”
“Trong người nhi thần có một thứ gọi là độc tình, do Thẩm Hi Nguyệt ra tay”
Hắn nói ngắn gọi qua một lần những gì đã xảy ra, sau khi nghe được, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Hoa phi không kiềm được cơn tức giận.
“Lý nào lại như thế, đúng là phản rồi! Lúc đầu ta đã đoán ra, việc ả nữ nhân này bị Mộ Dung Bắc Quý đãn vào trong cung đã không bình thường, nàng ta cứu con có lẽ cũng là để có cơ hội tiếp cận con. Nhất định là do Lan quý phi ra chủ ý!”
Ngũ đều phải trả giá. Ta bây giờ sẽ đi nói với phụ hoàng conl”
“Không được.”
Mộ Dung Bắc Uyên đã đem thỏa thuận với Thẩm Hi Nguyệt nói cho bà nghe: “Mộ Dung Bắc Quý một khi xảy ra chuyện gì, Thẩm Hi Nguyệt nhất định sẽ gây náo loạn. Nếu như nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hài tử cũng sẽ bị liên lụy.