“Muội dùng đi, ta thấy bên ngoài có giếng nước, ta lấy một ít nước tắm là được rồi”
“Huynh đã ướt nước mưa, làm sao có thể tắm nước lạnh chứ”
La Kiều Oanh ngăn hắn lại, không để cho hẳn đi ra ngoài.
“Chúng ta mỗi người một nửa, rửa sạch bụi bẩn, thay quần áo là được”
Khó khăn là tay nải cũng đã bị ướt, hơn một nữa y phục bên trong đều bị dính nước mưa.
Mộ Dung Bắc Tô sờ vào y phục đã ướt, thở một hơi dài, đi ra ngoài mượn bà lão một y phục sạch sẽ cho La Kiều Oanh mặc tạm.
Còn bản thân hắn, bởi vì trong nhà chỉ có ha mẹ con sinh sống, không có nam nhân nào nên không thể mượn y phục thích hợp.
“Nếu muội không để ý, ta sẽ không mặc gì, được không?”
Thực ra y phục của hắn cũng đã ướt hết, La Kiểu Oanh nhìn xung quanh, sau đó lấy khăn trải bàn đưa qua: “Mau cởi đồ đi, dùng cái này quấn lại”
Mộ Dung Bắc Tô lúng túng nhận lấy, hai tai La Kiều Oanh đỏ lên, né tránh ánh mắt của hắn.
Ở đây ngay cả tấm chiếu cũng không có, mặt đất không bằng phẳng nên có cũng không dễ trãi.
Hai người chỉ có thể chen chút một chỗ, cũng chỉ có thể dùng chung một cái chăn.
La Kiều Oanh chưa bao giờ ngủ chung giường với nam nhân, chỉ cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
Đặc biệt là chiếc giường không đủ để Mộ Dung Bắc Tô năm thẳng người, giường lại nhỏ, bọn họ như quấn chặt lấy nhau.
Hai người chỉ cách nhau bởi một lớp quần áo mỏng.
Để nàng có thể ngủ thoải mái, Mộ Dung Bắc Tô vẫn luôn nằm nghiêng người.
Tư thế này giống như Mộ Dung Bắc Tô đang ôm cả người La Kiều Oanh vào lòng.
Lúc đầu hai người đều không ngủ được.
Mặc dù mỗi người đều tự ngầm hiểu, tình huống này chẳng qua là tình huống bất đắc dĩ, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Hơn nữa, Mộ Dung Bắc Tô từng bày tỏ tâm ý với La Kiều Oanh, làm sao có thể trong tình huống này mà không bị phân tâm.
Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức khống chế, để cơ thể không có phản ứng gì khác là tốt, nếu không thực sự sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cũng may là hai người họ đã vô cùng kiệt sức, sự bối rối trước mặt cũng nhanh chóng qua đi, sự mệt mỏi nặng nề bao trùm lấy họ.
Bất tri bất giác, hai người đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã sáng rồi.
Bà lão sau khi lấy được thỏi vàng, lại nhìn thấy dáng vẻ hai người họ sau khi lau người xong, trong lòng cảm thấy bọn họ khẳng định là có xuất thân không tồi.
Vì vậy mà thái độ của bà đối với họ cũng nhiệt tình lên không ít.
“Hai vị muốn đi chợ đúng không, cũng cách đây không xa lảm. Con dâu ta đi xe bò bán kẹo hồ lô, đúng lúc cứ để nàng chở hai người đi”
Nét mặt La Kiều Oanh vui mừng: “Vậy thì tốt quá”
‘Vết thương trên chân nàng đã có chút sưng mủ, tiếc là tối hôm qua chỉ có thể lau sạch vết máu, sau đó băng bó lại.
Y phục bọn họ cũng đã khô rồi, thay y phục sạch sẽ sau đó cùng con dâu bà lão lên đường.
Suốt đường đi, Mộ Dung Bắc Tô đều lo lắng chân của La Kiều Oanh: “Lát nữa đi mua một ít thuốc trước, miệng vết thương dài như vậy chỉ sợ sẽ để lại sẹo”
Nàng không hề để ý nói: “Mạng cũng nhém chút không còn, để lại sẹo thì có là gì”
“Muội yên tâm, Tứ tẩu nhất định có cách, lần trước trên mặt Triệu An Linh cũng xảy ra chuyện, tẩu ấy đã giúp Triệu An Linh xóa đi vết sẹo, đợi sau khi về nhà ta sẽ nhờ tẩu ấy đến xem cho muội”
Nữ nhân đang đánh xe vô cùng ngưỡng mộ bọn họ: “Tình cảm của đôi phu thê hai người thật là tốt. Không giống như ta và phu quân của tôi, rất lâu mới có thể gặp nhau một lần”
Sắc mặt La Kiều Oanh đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Tỷ, phu quân của tỷ không thường ở nhà sao?”
“Đúng vậy, huynh ấy đi học ở thành Viễn Hòa, ngày thi cử có thể tổ chức sớm một chút là tốt rồi”
Thi cử lần trước vừa xong, có vẻ như phu quân của nàng không thành công.
“Công tử này, sợ nhất là nam nhân lúc còn mới mẻ thì ngọt ngào không bao lâu sau thì bắt đầu lạnh nhạt, lúc ta vừa mới gả cho phu quân, huynh ấy mỗi tháng đều quay về, hiện tại thì nữa năm cũng không thấy người. Có thể thấy là đã sinh ra chán ghét. Ngươi đừng giống như phu quân của ta, ngươi phải luôn luôn đối xử tốt với tiểu nương tử”