Loan đao bay lên xoay hai vòng trên không trung sau đó lại trở về trong tay đối thủ, nam nhân đó cười một tiếng: “La cô nương thân thủ không tệ, có điều huynh đệ chúng ta lại có đến sáu người, dựa vào hai người các nàng, hay là nên ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi”
La Kiều Oanh dùng tay còn lại rút bao kiếm ra, dùng hai tay đỡ lấy chặn kiếm quang lại, quay lại hét lớn với Mộ Dung Bắc Tô đang đứng sau lưng: “Đi”
Mộ Dung Bắc Tô đương nhiên sẽ không đi.
Hắn lo lắng đến chết rồi, vì vậy mà lượm mấy hòn đá trên mặt đất ném về phía những người đó.
La Kiều Oanh dùng toàn sức lực tách ra một đạo kiếm ảnh, bây giờ ngay cả sức quay đầu lại cùng không có, chỉ có thể cố gắng hét to hơn: “Mau mau đi đi!”
“Không được, ta sẽ không bỏ lại muội ở đây”
Cái tên ngốc này!
La Kiều Oanh thực sự là tức muốn điên, lúc này có người đang phi thân lên cao bay qua đây.
Nàng nhất thời không để ý, muốn nhanh chóng lướt qua, một chân trốn thoát.
Nhưng đối phương đã chính xác mà nhìn ra động tác của nàng, một đao nhanh chóng bổ xuống.
Giấy kế tiếp, trên chân nàng xuất hiện một vết thương dài đang chảy máu rất nhiều.
Mộ Dung Bắc Tô tức giận hét lên một tiếng, đột nhiên nghĩ đến lúc chuẩn bị đi hắn đa bỏ vào trong tay nải vài quả bom khói.
Hắn lập tức bỏ tay nải xuống, đưa tay mò vào bên trong, sau đó lập tức leo lên lưng ngựa.
Khi nhìn thấy La Kiều Oanh bị người khác giãm đạp trên mặt đất, hắn vội vàng giơ tay ra hô to: “La Kiều Oanh, nắm chặt lấy tay ta!”
Chính vào lúc này, Mộ Dung Bắc Tô cầm lên hai quả bom khói và ném xuống đất.
‘Thứ này được ném xuống quá bất ngờ, đối phương rõ ràng là không ngờ đến, vì vậy bọn họ đều bị ngạt khói và ho không ngừng.
Hai người Mộ Dung Bắc Tô và La Kiều Oanh cùng cưỡi một con ngựa, dọc theo đường núi tiến thẳng về khu rừng nhỏ.
Nếu như đi đường lớn, một con ngựa phải chịu sức nặng của hai người, cộng thêm ngựa đã mệt mỏi do đi đường cả ngày, nhất định sẽ không đi được bao xa.
Đến lúc đó bị bọn họ đuổi kịp, mà trên chân La Kiều Oanh lại đang bị thương, hai người nhất định chỉ còn con đường chết.
Dù nói như vậy nhưng con đường này họ đi vẫn còn nguy hiểm trùng trùng.
Khu rừng năm trên đường xuống dốc núi, cả đoạn đường dốc xuống rất thẳng, mà phía dưới lại là một cái hồ.
Mộ Dung Bắc Tô căn bản không biết bơi, mà chân của La Kiều Oanh cũng không thể bơi lội dưới nước.
Nơi ẩn nấp duy nhất của bọn họ lúc này, chỉ còn lại khu rừng trước mặt.
Ngựa hình như đã bắt đầu mệt, đi đường càng lúc càng chậm.
Mộ Dung Bắc Tô gấp đến nổi mồ hôi đây người: “Làm sao đây, nếu như bọn họ đuổi kịp thì…”
“Nghe đây, bây giờ chúng ta bỏ con ngựa này, đi về hướng còn lại xa một chút”
Trong lòng La Kiều Oanh vô cùng hoang mang, nhưng hiện tại nàng phải giữ bình tĩnh.
“Bọn họ nhất định sẽ lần theo dấu chân ngựa, người luyện võ có thể nghe được âm thanh ngựa chạy, chúng ta dẫn theo con ngựa này sẽ càng nguy hiểm”
“Nhưng muội thì sao đây, chân của muội”
Mộ Dung Bắc Tô đỡ nàng, chân tay lạnh ngắt.
“Không sao cả, ta có thể chống đỡ được”
Mộ Dung Bắc Tô khom lưng xuống: “Lên đây, ta cõng muội đi”
La Kiều Oanh có chút do dự, hắn có thân phận cao quý, làm sao có thể để hắn cõng được.
“Nhanh lên, muội muốn để bọn họ đuổi kịp chúng ta sao?”
Nghe hắn nói như vậy, La Kiều Oanh chỉ đành leo lên lưng hắn, sau đó bị hắn dùng sức nâng hai chân lên.
Mộ Dung Bắc Tô từ trước đến nay chưa từng cõng qua ai, đường đi lại không bằng phẳng nên cũng không dễ dàng gì.
Nhưng hắn vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì, cúi đầu đi về phía trước.