Ranh giới giữa Vinh Dương và Thịnh Khang cũng là nơi mà Thiết Ngô Quân trấn thủ.
Lý Mặc ở bên cạnh Hầu Tường Tuấn nói nhỏ vài câu, ánh mắt Hầu Tường Tuân chợt sang lên, sau đó cung kính lui xuống. Rất nhanh, thành trấn ở Chức Du xuất hiện tin đồn. Rằng phủ Chấp Vương lại có thêm một vị mỹ nữ.
Vị mỹ nữ này mặc y phục đỏ, quốc sắc thiên hương, khiến người vừa nhìn liền yêu, hơn nữa lại là một thiếu phụ vừa mới gả đi không bao lâu. Vị mỹ nữ này thật không may mắn, từ Thịnh Khang đến biên giới tìm trượng phu, không biết vì sao lại gặp phải chấp Vương.
Chấp Vương lần đầu gặp nàng ta đã si mê không cách nào thoát ra, một mực cướp người về phủ. Đáng tiếc cho mỹ nữ dung nhan tuyệt thế, lại rơi vào vương phủ biết ăn thịt người, sợ rằng sẽ hướng tiêu ngọc tổn.
Tin tức này quá rầm rộ, một lúc đã truyền khắp Chức Du, đến cả trong Thiết Ngô Quân cũng có lời bàn tán. Không phải lí do nào khác, chỉ bởi vì có người truyền tin rằng vị trượng phu của tiểu cô nương đó chính là một vị tướng trong Thiết Ngô Quân.
Các vị tướng lĩnh của Thiết Ngô Quân sau khi nghe tin đều vô cùng lo lắng, đặc biệt là những vị có thể tử còn trẻ trung xinh đẹp, rất khó không lo lắng.
Tin tức cũng không thể tránh khỏi truyền đến tại La Tước. Mọi người có lẽ vẫn còn nhớ, vị chủ soái của họ năm ngoái mới thành thân. Hơn nữa còn nghe nói vị phu nhân của chủ soái tướng mạo như tiên tử, còn từng làm kinh động cả kinh thành.
Lại nghĩ đến lời đồn bị Chấp Vương bắt đi là cô nương mặc y phục màu đỏ, một người vốn điềm tĩnh như La Tước cũng không thể yên tâm.
“Điều tra thế nào rồi, phủ của Chiêu Vương có thật là mang về một cô nương áo đỏ?”
Lạ Tước hỏi dần dập.
Phú Sơn gật đầu: “Điều tra ra rồi, tin tức là thật. Nữ tử ấy cũng đúng là nói giọng Thịnh Khang, số ít người gặp qua nàng ta đều nói rất xinh đẹp, là nữ tử của nhân gian. Nàng ta bị Chấp Vương nhất lại trong phòng. Những thứ khác thần thật sự không nghe ngóng được thêm”.
La Tước dùng tay đập bàn: “Ngươi nói xem, liệu có phải Hồng Vân đến tìm ta, sau đó ngoài ý muốn bị người khác bắt đi”.
Phú Sơn chỉ có thể khuyên nhủ hắn: “Nhưng Hồng Vân cô nương không phải người tùy ý, nếu nàng ấy thật sự muốn đến, nhất định sẽ giữ thư cho chúng ta trước. Lão phu nhân cũng không thể nào khiến nàng ấy gặp nguy hiểm”.
Phú Sơn thở ra một hơi dài: “Ngài là chủ soái, không cần phải tự thân hành động, ta đi, ta giúp ngài đi tìm người”