Tâm tư của Chiêu Vũ đế loạn như ma: “Bây giờ trẫm sẽ phải người đi điều tra tài sản của Hạnh Thông xem có gì bất thường hay không?
Mộ Dung Bắc Uyên hỏi: “Nếu như bất thường thì phụ hoàng định làm như thế nào?”
Chiêu Vũ để bình tĩnh lại.
Bây giờ tất cả mọi chuyện chỉ là suy đoán của bọn họ, cho dù Vũ Vương phi không còn ở đây, nhưng nàng ta có lý do chính đáng là vì lo lắng cho phu quân nên mới đuổi theo.
Tuy rằng lý do này rất rõ ràng. Nhưng nhìn bằng mắt thì cũng đủ biết nó hoàn toàn không phải là sự thật.
Nhưng có một thực tế là Vũ Vương chưa có bất kỳ hành động tạo phản nào, nếu như vô cớ làm khó dễ thì chỉ sợ sẽ khiến cho khắp triều đình chấn động.
“Bắc Uyên, con luôn có nhiều ý tưởng, bây giờ có ý kiến nào hay ho không?”
một đội quân khác đến Tây Bắc để “trấn áp”. Vũ Vương sẽ không ngồi yên để chờ chết, trong lòng huynh ấy đương nhiên là biết rõ đội quân kia không phải là để trấn áp ngoại tộc mà là để trấn áp huynh ấy”.
Bằng cách này, ít nhất thì quân đội của triều đình có thể chiếm được thế thượng phong.
Hơn nữa, những người tạo phản từ xưa đến nay luôn thích tạo cho mình một cái cơ dễ nghe.
Chẳng hạn như đứng về phía hoàng đế nhà Thanh, cứu giá hoàng để thoát khỏi tay của đại thần quyền lực, hoặc là lấy lý do ngoại thích tham gia vào chính sự khiến cho dân chúng lầm. than.
Tuy nhiên, từ góc độ hiện tại, Vũ Vương không thể nào sử dụng những lý do đó.
Hắn nhất định chờ triều đình ra tay trước, sau đó mới tuyên bố với bên ngoài là mình bị quyền lực của nhà vua kiêng kị, bất đắc dĩ mới phải chống lại để tồn tại.
Cho nên, càng như vậy thì triều đình càng không thể không bắt đầu chuyện này trước.
Chỉ có thể để cho Mộ Dung Bắc Hiền hoàn toàn gánh trên lưng vết đen và tiếng xấu muôn đời.
Chiêu Vũ để nhìn Mộ Dung Bắc Uyên đầy khen ngợi.
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên hơi khựng lại.
Một lúc sau hắn mới thở dài.
“Chờ sau khi sự hỗn loạn này được giải quyết rồi hẵng nói”