Sau khi đi ra khỏi Dịch quán, Mộ Dung Bắc Uyên báo nguyên nhân hậu quả cho Chiêu Vũ đế.
Hắn không nói Triệu Khương Lan đã đề cập đến bảo vật trên đảo Hi Châu, chỉ nói là một người bạn thích du lịch đã vô tình đề cập đến nó.
Quả nhiên Chiêu Vũ đế không vui.
“Những sứ thần Du Bắc đúng là tính toán giỏi, đưa cho chúng ta hai hòn đảo xa xôi, còn bản thân thì ngồi hưởng báu vật, trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như vậy. Nói cho bọn hần biết, nếu không thay đổi thì đừng nói đến chuyện hợp tác nữa, mau mời bọn họ trở về đi”
Không thể thay đổi, nhóm người Du Bắc đành phải thở dài, bất lực trở về.
‘Tiễn nhóm người Du Bắc đi xong thân thế của Chiêu Vũ đế cũng xảy ra chút vấn đề.
Không biết tại sao lúc lâm triều hản cảm thấy tinh thần không được tốt, thậm chí còn bị ù tai khi nghe một số triều thần phát biểu ý kiến.
Vì vậy, đợi người đó nói xong, lại yêu cầu người đó nói lại một lần nữa.
Triều thần nào để ý đều có thể phát hiện ra, có vẻ như sức khoẻ của hoàng thượng không được tốt lắm.
Sau khi hạ triều, Mộ Dung Bắc Uyên không yên tâm, đi theo Chiêu Vũ đế về tẩm điện và truyền ngự y đến khám.
Ngự bắt mạch xong do dự nói: “Từ mạch tượng, hoàng thượng không bị sao cả. Có lẽ do gần đây làm việc quá sức, hơi mệt mỏi, nên mới xuất hiện triệu chứng khó chịu.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ y thuật của ngự y không giỏi, nên đã yêu cầu đưa Triệu Khương.
Triệu Khương Lan nhìn lại hẳn với ánh mắt vô tội, tự nhủ: “Không phải mấy người bảo ta nói thật sao! Ta ăn ngay nói thật vậy mà cũng trách ta được.”
Đây cũng là lần đầu tiên Chiêu Vũ đế nghe đại phu nói thẳng ra như vậy, mặc dù trong lòng hắn vô cùng bất mãn nhưng đành phải nghiến răng nghiến lợi để cho nàng nói tiếp.
“Ngươi nói đây là nguyên nhân thứ nhất, còn nguyên nhân thứ hai?”
Triệu Khương Lan hơi ngượng ngùng, nàng trầm giọng hỏi: “Có phải gần đây có mấy mỹ nữ mới vào cung đúng không ạ?”
Chiêu Vũ đế không biết tại sao nàng lại hỏi vậy: “Có hai quý nhân vừa đến, có chuyện gì vậy?”
“Vậy, xin phụ hoàng cố gắng giảm thiểu số lần ngủ lại hậu cung, thận của ngài… hơi yếu ạ”
Mộ Dung Bắc Uyên thật sự rất muốn bịt miệng nàng lại để nàng không nói nữa.
Chiêu Vũ đế bị nghẹn đến mức không nói được lời nào, chỉ biết trợn mắt há mồm.
Một lúc sau, hắn mới thở dài một cái, giọng điệu bất lực và thoả hiệp.
“Trẫm biết rồi!”
Triệu Khương Lan ho khan một cái: “Cho dù thế nào, nhi thần vẫn kê một đơn thuốc cho ngài uống, chỉ cần uống theo đơn, thì sau nửa tháng những triệu trứng này sẽ được thuyên giảm”
€ó thể là do cảm nhận được bầu không khí trong phòng quá cứng nhắc, nên Triệu Khương Lan mới cố tạo ra một bậc thang cho Chiêu Vũ đế đi xuống.