Lâm Gia Uyển càng nói càng cảm thấy không thể chấp nhận, trong đôi mắt đều là sự điên cuồng.
“Hắn dùng loại ánh mắt khinh miệt chán ghét này mà nhìn con, giống như là nhìn thứ gì đó ô uế vậy. Bây giờ, ngay cả viện của hắn con cũng không thể bước vào, về sau chẳng lẽ thật sự muốn con cô độc sống hết quãng đời còn lại trong vương phủ hay sao, con không cam lòng! Huống chỉ con chỉ là một sườn phi, nếu không đắc thế, chờ hẳn cưới hỏi Vương Phi vào cửa đàng hoàng, vậy thì trong phủ còn có vị trí của con ư”
Lâm phu nhân nghe đến đây thì cũng cảm thấy vô lực thê lương, đành phải thật cẩn thận hỏi: “Nhưng nếu thật sự tìm người làm như vậy, con định tìm ai. Đây cũng không phải là việc nhỏ, đối phương nhất định phải là người hoàn toàn tin được, hơn nữa vạn nhất thật sự có đứa nhỏ, vậy sau khi sinh ra tốt nhất là phải có chỗ giống Sơn vương, nếu không…..”
Đúng là phải như thế.
Dung mạo Lâm Gia Uyển không tính là xấu, dung mạo của Mộ Dung Bắc Hải lại càng đẹp hơn, dáng vẻ cao tuyệt, không phải người thường có thể bì được.
Nếu thật sự nàng ta muốn tìm nhân thay thế Mộ Dung Bắc Hải để tăng tịu với mình, thì dù có như thế nào cũng không thể tìm một người không ra gì được.
Trong thời gian ngắn như vậy thì đâu dễ tìm được.
Lâm Linh Nhi nghĩ đến một chỗ.
“Nương, trong kinh có phải có một nơi, tên là Đồng Hương các phải không. Nghe nói nơi đó có rất nhiều tiểu quan, là chuyên nuôi dưỡng cho nam nhân hưởng dụng.
Nhưng cũng có một vài quý nữa đến chỗ đó, chọn trong những người có diện mạo trong đó để nuôi dưỡng làm trai lơ”
Lâm phu nhân há miệng thở dốc: “Một tiểu thư khuê các như con, sao có thể biết về chỗ như vậy! Chẳng lẽ con còn tính tìm một người ở trong đó để đụng chạm con ư? Điều này sao mà được, người trong cái nơi dơ bẩn đó sao có thể xứng với thân phận của con được, con quả thực là hồ nháo mà: Lâm Linh Nhi cũng không chấp nhận.
“Nương cho là con còn lựa chọn ư, cũng chỉ có nơi đó mới có nam nhân thấy tiền sáng mắt, đưa ngân lượng thì cái gì hắn cũng làm, còn có thể kín miệng. Những người khác sao có thể giác ngộ như vậy được. Huống chỉ, những người đó phần lớn là có dung mạo thượng thừa, sẽ không quá xấu xí, chỉ chọn một người có chút sạch sẽ, dung mạo có vài phần tương tự với Mộ Dung Bắc Hải, đó là người tốt nhất để chọn”
Lâm phu nhân vừa nghe nàng ta đã tính toán xong xuôi, trong lòng liền biết bây giờ có khuyên như thế nào thì Lâm gia Uyển cũng là sẽ không nghe.
Bà ta thở dài: “Nếu như thế, ngày mai ta sẽ cho hạ nhân đáng tin đi cùng con đến đó.”
Lâm Linh Nhi gật ‘Để cho biểu ca đi đi, hắn luôn luôn trầm mặc ít lời, sẽ không nói lung tung. Việc này càng nhanh càng tốt, con nhất định phải nhanh chóng hoài thai mới được, nếu không thời gian không trùng khớp thì Mộ Dung Bắc Hải nhất định sẽ hoài nghi”
Lâm phu nhân ngẩn ngơ nhìn nàng ta “Con phải suy nghĩ cho kỹ, khi tên đã lên cung, một khi bản ra thì sẽ không thể vấn hồi”
Lâm Linh Nhi châm chọc cười: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ngài không cần nói nhiều.”
Đêm đó, Trần công tử biểu ca của Lâm Gia Uyển vụng trộm đi Đồng Hương các.
Đây là lần đầu tiên hẳn làm chuyện như vậy, trong lòng có chút không được tự nhiên.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
May mắn chưởng quầy nơi này rất quen thuộc chuyện như vậy, đưa hắn vào một gian phòng yên tĩnh để chiêu đãi hản, hỏi: “Công tử muốn tiểu quan như thế nào, nơi này của chúng tối loại nào cũng, nếu không thì ta đưa vài người đến đây, để công tử giáp mặt chọn lựa?
Trần công tử xấu hổ ho khan vài tiếng: “Không cần, ngươi tìm một người giống với người trong bức họa này nhất, chẳng qua yêu cầu đối phương phải sạch sẽ chút, kín miệng, bạc thì không thành vấn đề, nhưng người thì nhất định phải chọn cho tốt, đã hiểu chưa!”
Chưởng quầy cầm lấy bức họa nhìn vài lần, nhịn không được tán dương: ‘Ái chà, công tử trong bức họa này thật tuấn tú, khiến cho người ta nhìn mà muốn đui mù con mắt”
Trần công tử lập tức muốn gặp người Chưởng quầy cho người gọi tiểu quan đó đến đây.
Tiểu quan này tên là Tố Ninh, tuổi thoạt nhìn không lớn, giống như đây là lần đầu tiên thấy khách nhân, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn thẳng Trần công tử.
Xem ra là một người tính tình nội liễm, lá gan cũng không lớn, hẳn biểu muội có thể dùng được.