Lý Mặc nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên, khẽ mỉm cười, từ trong tay áo móc ra một thứ.
Trong phòng, Mai Hương từ khi nghe hạ nhân nói có khách đến đưa đồ, liền cảm giác vô cùng không ổn.
Nàng bí mật sử dụng khinh công bay đến sân trước để xem người đến là ai.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt của Lý Mặc, nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này trở lại phòng đi tìm Triệu Khương Lan.
“Vương phi, Vương phi ngài tỉnh lại. Có chuyện lớn rồi”
Sở Sở thấy Mai Hương vội vàng lắc lắc thân thể Triệu Khương Lan như vậy, vội vàng muốn ngăn cản nàng.
“Ngươi đang làm gì!” Vương phi lúc này thân thể đang suy yếu, người để cho nàng ngủ một lát không được sao, nhất định phải lắc lắc nàng mạnh như vậy làm cái gì?
“Ngươi không biết, lửa cháy đến lông mày rồi còn ngủ gì nữa”
Mai Hương lười nói nhảm, nàng dùng nội lực đánh Triệu Khương Lan một chút.
Triệu Khương Lan bị nội lực đánh thức, lập tức ho khan không ngừng.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Nàng hỏi với khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt.
Tiền viện, Mộ Dung Bắc Uyên đưa tay nhận lấy thứ đồ mà Lý Mặc đưa tới.
Mở cái hộp ra nhìn, bên trong lại là một cây trâm bạch ngọc vô cùng quen mắt.
“Đây là đồ đạc của Thần vương phi, vô tình bỏ sót trong phòng tại hạ, cho nên tại hạ cố ý đưa tới.”
Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt có chút khó coi.
“Để lại trong phòng của ngươi?” Khi nào nàng ấy lại đến gặp anh?”
“Đêm ngày mồng bảy. Ngày đó Vương phi uống rất nhiều rượu, uống say quá, vô tình lạc đến chỗ tại hạ”
Mộ Dung Bắc Uyên không kiên nhẫn cắt đứt hắn: “Ngươi nói nhảm cái gì! Vương phi từ khi nào uống rượu, ngày mồng bảy nàng không hề uống rượu, làm sao có thể uống quá nhiều đi tìm ngươi, người đang nằm mơ sao?”
Lý Mặc bất giác nắm lấy ngón tay.
Không uống rượu à?
Chẳng lẽ Triệu Khương Lan đang lừa gạt hắn……
Hắn rõ ràng nhớ rõ ngửi thấy mùi rượu rất nồng đậm, còn có mị thái lúc nàng không tỉnh táo.
Huống chi nếu như là thời điểm tỉnh táo, nàng làm sao có thể nhầm hắn trở thành Mộ Dung Bắc Uyên.
Cũng làm ra kiểu cư xử thân mật đó.
“Tại hạ tuyệt đối sẽ không nhớ lầm. Chính là đêm mồng bảy, nàng đi đến cửa hàng ‘Lan Tâm và đi vào phòng tại hạ. Bởi vì say rượu, Vương phi có vẻ rất không tỉnh táo, đi bộ cũng xiêu vẹo. Sau đó nàng còn hiểu lầm ta thành Vương gia.”
Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt âm trầm phảng phất có thể vắt ra nước.
Đêm mồng bảy đúng là Triệu Khương Lan đã đi ra ngoài.
Nàng cũng đi đến Lan Tâm thật, lúc trở về liền phát sốt cao, mang về một bình thuốc không biết từ đầu đến.
Như vậy người này nói Triệu Khương Lan hiểu lầm hắn thành mình, đến tột cùng là có ý gì?
“Ngươi nói rõ ràng cho bản vương, cái gì gọi là hiểu lầm thành bản vương?”
Lý Mặc gần như tàn nhẫn nở nụ cười.
“Bởi vì nàng gọi ta là phu quân, còn theo ta mười ngón tay siết chặt, cả người vùi vào trong ngực ta, vô cùng thân mật.”
Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt xanh mét: “Càn rỡ! Danh dự của Vương phi, há có thể để cho người nói thành như vậy?
“Có phải hãm hại hay không, chờ Vương phi tới, tự có kết luận”
Cách đó không xa, Triệu Khương Lan hô hấp bất ổn bước nhanh tới.
Cả người nàng kỳ thật đã không còn chút sức lực nào nữa, nhưng vẫn ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự tình, không thể không cố gắng chống đỡ đối mặt với tất cả những chuyện này.
“Ngươi muốn bản cũng nói cái gì?”
Sau khi nghe được câu cuối cùng của Lý Mặc, Triệu Khương Lan lên tiếng bức hỏi.
Mộ Dung Bắc Uyên trầm mặc nhìn nàng một cái.
Triệu Khương Lan còn sinh bệnh, có vẻ tái nhợt tiều tụy.