Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 539: Dù sao




Chu Khiết đã giữ lại phòng riêng trước, rất rộng rãi, đừng nói là thêm hai người, thêm năm sáu người nữa cũng có thể ngồi được.

Nhưng mà Triệu Khương Lan đã đi trước một bước, nói: “Hai vị đã muốn về dịch quán, bổn cung cùng vương gia cũng không làm chậm trễ các ngươi nữa. Đêm nay chúng ta còn có hẹn, cáo từ.”

Ngay khi Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thấy lời này, đương nhiên cũng sẽ không mời nữa.

Hắn để mặc Triệu Khương Lan kéo mình đi, sải bước đến chỗ xe ngựa.

Nhưng không biết tại sao, Triệu Khương Lan trên tay đều là mồ hôi lạnh.

Điều này làm cho Mộ Dung Bắc Uyên hoảng sợ.

“Có chuyện gì vậy? Cơ thể nàng không khỏe sao, tại sao trên tay toàn là mồ hôi lạnh thế này?”

Triệu Khương Lan miễn cưỡng lắc đầu: “Thiếp không sao, chỉ là … tóm lại là thiếp không sao.”

Mộ Dung Bắc Uyên có chút thăm dò nhìn bên ngoài, “Vừa rồi nàng không muốn để ta đưa bọn họ đến Vân Hạc Lầu sao?”

“Đương nhiên là không!”

Nàng không khỏi tức giận: “Khó khăn lắm hai người chúng ta mới có thể ra ngoài chơi một mình. Chàng còn muốn mang theo hai vị sứ thần không quen biết. Có chuyện riêng gì cũng không thể tùy tiện nói được. Thiếp làm sao có thể vui vẻ được”

Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thấy liền mỉm cười: “Ta biết rồi, là ta sơ suất rồi.”

Xe ngựa của bọn họ cũng đã đi xa, Lý Mặc cùng tuỳ tùng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Ánh mắt của Lý Mặc không rõ ý tứ rơi trên mặt người tuyết kia.

Long nhãn, hạt dưa.

Hắn có chút bàng hoàng nghĩ về một số chuyện trong quá khứ.

Lý Hâm khi còn nhỏ thích đắp người tuyết nhất.

Mỗi lần tìm không thấy thứ gì để thay thế ngũ quan, đều sẽ sử dụng các loại trái cây trên đĩa để thay thế.

Thứ mà nàng thường dùng nhất chính là nhân và hạt dưa.

Lý Mặc có chút thất thần nghĩ, nhất định là bởi vì thời gian xa cách quá lâu, hắn mơ hồ nhớ tới rất nhiều chuyện trong những năm đầu đời.

Nếu không, hắn làm sao có thể nhìn vào người tuyết trước mặt, trong lòng dần dần trùng hợp với ký ức trong quá khứ.

Thật sự là quá vô lý.

Sau đó, ánh mắt của Lý Mặc chuyển đến hai chữ trên mặt đất.

“Uyên Nhi” Hắn nhẹ giọng đọc ra, đồng tử khẽ run lên.

Tùy tùng ở bên cạnh nói: “Thiếu gia, Thần Vương điện hạ tên độc nhất một chữ “Uyên “. Hai từ này có lẽ là tên thân mật mà Thần vương phi đặt cho vị điện hạ đó.”

Lý Mặc nhìn chằm chằm vào chữ đó hồi lâu, lãnh đạm hỏi: “Người thấy hai chữ này viết như thế nào?”

Chữ này là mẫu chữ in tiêu chuẩn, tuy rằng dùng cành cây viết trên mặt đất, nhưng ngòi bút sắc bén, khí phách phi phàm.

Nhưng mà…rất quen thuộc.

Tùy tùng sửng sốt, sau đó bối rối nói: “Ồ, đây không giống như bút tích của vị vương phi đó.”

Đơn thuốc tối qua mà nàng đã viết bây giờ vẫn còn trong dịch quán, nó xiêu xiêu vẹo vẹo, không đẹp chút nào.

So với chữ ngày nay, quả thực là không thể chê vào đâu được, không thể nào so sánh bằng.

Thật khó để tưởng tượng rằng hai loại chữ này được viết bởi cùng một người.

Lý Mặc ánh mắt khẽ động. Hôm qua không lẽ là nàng ấy cố ý sao, vậy thì tại sao? Trong phủ tướng quân lúc này, ngọn nến đỏ đã lập lòe.

Hồng Vân tựa lên vai Lạ Tước, khóc một hồi lâu mới nguôi ngoai.