Thấy Lý Mặc thắc mắc, nàng ta đành phải nói: “Thường nói đại phu không chữa được cho mình, ta lại chưa chuẩn bị sẵn sàng nên không nghĩ nhiều như vậy.”
Lý Mặc ôm chặt lấy nàng ta: “Không sao cả, sau này chú ý nhiều hơn, trẫm sẽ dặn dò toàn thể Vị Ương Cung phải hết sức cẩn thận, nhất định chăm sóc cho nàng và hài tử bình an.”
Tuy rằng không được công bố trong ba tháng đầu theo tập tục xưa, nhưng Lý Mặc vui mừng quá đỗi, ngay cả thần tử tiếp kiến cũng không kiềm chế được nói ra.
Chuyện hoàng hậu có thai vẫn truyền đi xôn xao.
Tin tức càng lớn, Hoắc Hoa Quý càng lo lắng buồn rầu.
Cẩn Thư đành phải động viên: “Đi được bước nào hay bước đấy, nương nương cứ bình tĩnh dưỡng thai rồi tính sau.”
Hoắc Hoa Quý cảm thấy mặt nạ trên mặt hơi khô rồi, bèn bí mật tìm Tiểu Dương đến đổi cho mình.
Lúc Tiểu Dương gỡ lớp da kia ra khỏi mặt nàng ta, nàng ta kinh ngạc nhìn ngũ quan vốn có của mình.
Vì bị bí trong thời gian dài nên sắc mặt của nàng ta trắng bệch, lộ ra bệnh trạng kì dị.
“Ta sắp không nhận ra gương mặt này nữa rồi.” Nàng ta nói khẽ.
Tiểu Dương nhìn nàng ta: “Buổi tối bệ hạ sẽ đến dùng bữa, cần dán mới lên rồi.”
Hoắc Hoa Quý nhắm hai mắt lại: “Bắt đầu đi.”
Đột nhiên hắn ta hỏi: “Ngươi hối hận rồi à?”
Hoắc Hoa Quý lắc đầu: “Ta không hối hận, nếu không trở thành Triệu Khương Lan, ta cũng chẳng có cơ hội quen biết bệ hạ. Ta sẽ cố gắng sống sót, đồng thời để hài tử này lớn lên bình an vô sự.”
Mở mắt ra lần nữa, nàng ta lại biến thành dáng vẻ của Triệu Khương Lan.
Qua hơn một tháng, hầu hết bệnh nhân tình trạng nhẹ đều đã về nhà.
Nhưng bệnh nhân bị tử vong cũng tăng thêm gần năm trăm người.
Cứ thế này thì sống hay chết đều xấp xỉ một nửa.
Trong đó có rất nhiều đại phu trông giữ bên người bệnh.
Dù đã cố gắng hết sức làm phòng hộ nhưng cũng không có gì là tuyệt đối.
Mỗi vị đại phu mất đi mạng sống đều được Mộ Dung Bắc Uyên lập bia đá để ghi nhớ đại nghĩa hào hùng của bọn họ.
Tuy hiện thực rất tàn nhẫn nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nếu không cách ly ở nơi này để thống nhất điều trị, sợ rằng tất cả bệnh nhân nhiễm bệnh đều sẽ mất mạng.
Có thể cứu được một nửa người đã là dốc hết toàn lực rồi.
Chờ đến khi đã kiểm soát được dịch, vị lão du y kia lập tức dẫn theo tôn nhi trở về đảo biệt lập.
Mộ Dung Bắc Uyên có ý giữ lại, muốn thỉnh cầu Chiêu Vũ Đế thưởng cho bọn họ nhưng bị đối phương uyển chuyển từ chối “Lão hủ cứu người là xuất phát từ sự tôn trọng với sinh mạng và trách nhiệm của một thân y thuật gánh trên lưng. Sao có thể ham muốn vinh hoa phú quý. Có thể giúp được điện hạ là ta đã mãn nguyện rồi. Chỉ mong tương lai của Thịnh Khang sẽ được truyền thừa đến tay người có lòng mang thiên hạ giống như điện hạ đây, mới có thể nghênh đón thiên hạ thái bình thật sự.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe ông nói hơi chột dạ, hắn cũng không phải loại người có lòng kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước như đối phương nghĩ.
Trước đây đã từ chối ý định lập trữ của Chiêu Vũ Đế rất nhiều lần.
Lần này về kinh, không biết Chiêu Vũ Đế có nhắc lại chuyện cũ không nữa.
Dù sao Mộ Dung Bắc Quý bị phế truất, Đông cung tiếp tục bị bỏ trống.