Mộ Dung Bắc Quý thấy người bên cạnh đã đổi thành người khác, Mộc ma ma lại tận tình chu đáo, Mộ Dung Bắc Quý không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Ngày thứ ba, cuối cùng cũng tháo bỏ mảnh vải, quả nhiên mắt đã hồi phục không ít.
Mặc dù nhìn không rõ bằng lúc bình thường, có chút lờ mờ, nhưng nhìn rõ người và vật thì không có gì to tát. Có điều, hắn vẫn gặp khó khăn về vết thương và mất ngủ.
Liên Vãn Tình không cho hắn uống thuốc, hắn liền nghĩ đến uống rượu nặng, lợi dụng lúc say để có thể ngủ được.
Nhưng Liên Vãn Tình luôn nhớ lời dặn của lão thái y, khoảng thời gian này nhất định phải kiêng.
Ngoài việc tránh ăn cay thì phải tránh uống rượu.
Vì vậy Liên Vãn Tình dặn dò người hầu trong nhà không được đem rượu cho Mộ Dung Bắc Quý. Mộ Dung Bắc Quý bị ép tới bất lực, lại quá đau khổ, không thể chịu nổi nữa. Nhân lúc người trong nhà không để ý liền chạy ra ngoài, muốn tự mình mua rượu uống.
Hắn đến quán rượu cũ ngày trước hay tới, tìm chủ tiệm định mua vài vò rượu nặng mang về dấu đi.
Vừa cầm vì rượu quay người đi liền bị một tên say rượu đụng trúng. Tên đàn ông thô lỗ hất vò rượu trên tay hắn xuống đất.
“Sao? Muốn động tay động chân à? Ngươi phải biết rõ, nơi này toàn là huynh đệ của ta, một mình ngươi dựa vào cái gì đấu lại bọn ta?”
Hắn ta nói xong, đằng sau quả thực có vài người đứng dậy.
Mấy người này đều là con cháu trong nhà của các quan đại thần trong triều, kiêu ngạo quen rồi.
Bình thường bọn họ đương nhiên không dám làm gì các hoàng tử, nhưng bây giờ Mộ Dung Bắc Quý đã bị giáng chức.
Cho dù bắt nạt hắn, cũng không có ai đứng ra giúp đỡ.
Mộ Dung Bắc Quý tất nhiên nhận ra bọn họ đang viện cớ gây sự. Hắn nheo mắt, nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Mộ Dung Bắc Quý, tiểu gia ta người lớn độ lượng, không đôi co với tên chó chết chủ nhà ngươi. Chỉ cần ngươi nói ngươi biết sai rồi, thỉnh cầu ta tha cho ngươi, chuyện này sẽ kết thúc, thế nào?”