“Được, vậy ngươi mau cho người đi dập lửa đi, đi càng nhanh càng tốt!”
Diêu Hoàng Đình lên tiếng hét lớn một tiếng: “Các binh lính thuộc hạ của ta, phân ra làm hai đường lập tức xuất phát, không được chậm trễ!”
Thuộc hạ của hắn ta lập tức liền tập hợp lại, vả lại để đi nhanh hơn, mỗi người đều cưỡi đi một con ngựa riêng.
Điền Tư Nhật và Triệu Khương Lan dĩ nhiên là trà trộn vào trong đám người chạy như bay đó, nhưng không một ai nhận ra.
Họ cứ như thế, danh chính ngôn thuận mà rời khỏi doanh trại, sau khi đi ra ngoài, Điền Tư Nhật đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
“Sao tự nhiên lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy? Không lẽ là sắp xếp mà trước đây huynh nói hay sao?”
“Không sai, lửa này, chính là do Tần Mạnh Phi mấy người bọn họ đốt đó. Đêm nay vốn dĩ không phải binh lính của Tần Mạnh Phi canh chừng kho lương thực, hình như Liên Tư Thành không tin tưởng ta và Tần Mạnh Phi, từ trước đến giờ không cho người của bọn ta đến gần kho lương thực, đều là mấy vị phó tướng mà hắn ta coi trọng canh gác ở đó. Nhưng hôm qua Tần Mạnh Phi cố tình đặt cược với người ta, cược nếu như ai thua rồi, thì binh lính của người đó phải canh gác kho lương thực vào ban đêm một tuần. Tần Mạnh Phi cố ý thua đối phương, nên mới có tình cảnh như bây giờ.”
Triệu Khương Lan lớn tiếng bật cười: “Mấy vị đúng là giỏi tính kế, có được sự giúp đỡ của các huynh thì triều đình nhất định sẽ sớm ngày trấn áp được thủy quân Đông Nam, tới lúc đó công lao của các huynh nhất định sẽ không nhỏ đâu!”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Hai kho lương cách đường Cửu Điền Sơn cũng gần, mấy người Tần Mạnh Phi đã đi trước một bước rồi. Bây giờ chúng ta sẽ đi tập hợp trước.”
Nửa canh giờ sau, hai bên gặp mặt nhau ở địa điểm đã hẹn.
Điền Tư Nhật nhìn thấy Tần Mạnh Phi, càng cười vui vẻ hơn.
“Lão Tần!”
“Lão Điền!”
Hai người ôm nhau rất chặt, mắt của Điền Tư Nhật đỏ cả lên.
Tuy rằng hắn vẫn ở trong doanh trại, nhưng suy cho cùng là bị nhốt lại bên trong lao.
Lâu ngày không nhìn thấy bạn bè cũ, hôm nay gặp lại bọn họ, lại cùng nhau hẹn sẽ trốn khỏi thủy quân Đông Nam mà bọn họ đã trung thành bấy lâu nay, thực sự khiến người ta thổn thức mà.
“Bây giờ không thích hợp để nhắc lại chuyện xưa đâu, chúng ta nên mau mau đi đến cái bến đò tiếp theo, tìm một chiếc thuyền lớn rời đi mới phải!”
Trong doanh trại của thủy quân Đông Nam, tuy rằng Liên Tư Thành đã cho người đi dập lửa rồi, nhưng trong lòng càng nghĩ càng thấy không đúng.
Tại sao lại là hai cái kho lương thực lớn nhất cùng xảy ra chuyện?
Đây rõ ràng là có người có âm mưu rồi!
Ai phóng hỏa không quan trọng, nhưng người canh chừng kho lương thực nhiều như vậy, không lẽ không lập tức phát hiện ra, rồi đi dập tắt lửa sao?
Không đúng, không lẽ trong số các người họ xuất hiện kẻ phản bội đó chứ?
“Người canh giữ kho lương thực hôm nay là ai?”