Đám ong mật không thể hiểu nổi nói: “Ủa tại sao vậy?”
“Các ngươi đừng có hỏi về nguyên nhân nữa, cứ làm theo là được.” Nàng còn lập tức nói thêm: “Các ngươi tốt nhất là đừng làm ngược lại ý ta, trong doanh trại còn một vu y khác nữa, ông ta cũng có thể nói chuyện với các ngươi. Nói không chừng tới lúc đó, ông ta sẽ yêu cầu các ngươi tiếp tục đi đối phó quân triều đình, nhưng các ngươi phải thờ ơ không để tâm đến, không nghe theo ông ta. Nếu không, ta sẽ giận đó.”
Có một con ong không phục nói: “Dựa vào đâu mà chúng tôi chỉ nghe theo lời của huynh, không được nghe theo lời của ông ta?”
“Làm một cái giao kèo đi, thế nào? Chắc các ngươi không biết, ở một chỗ khác của cái rừng này, ta phát hiện một bầy ong bắp cày.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TгùмTr uyện.ME ++
Nghe thấy hai chữ “bắp cày”, có nhiều con ong bị dọa đến thu người lại.
“Nếu như các ngươi nghe lời, ta đảm bảo sẽ nghĩ cách đuổi đám ong bắp cày đi, không để bọn chúng quấy nhiễu, cũng như phát hiện tung tích của các ngươi. Nhưng nếu các ngươi không nghe lời không hợp tác, vậy thì ta chỉ có thể nói cho đám ong bắp cày đó biết chỗ của các ngươi, nói không chừng còn giúp đỡ chúng!”
“Huynh đây là đang dụ dỗ ép buộc người khác, quá đáng lắm rồi!”
Nàng thản nhiên hừ một cái: “Ta chính là dụ dỗ ép buộc đó, không còn cách nào khác, ai bảo ta có bản lĩnh chứ?”
Là bởi vì ông ta biết rằng Mặc Tuyền không cố ý, nhưng nếu như lần sau do nàng chỉ huy mà vẫn thất bại… Vả lại còn là thất bại do ong mật gây ra, Liên Tư Thành sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Triệu Khương Lan ngước mặt nhìn trời, thở dài một tiếng.
Có cách nào, để có thể biện hộ cho bản thân mình không?
Từ lần trước sau khi hỏa công thua lớn, bây giờ hễ Liên Tư Thành nhìn thấy lửa thì cả người liền khó chịu.
Hắn ta hy vọng vào Triệu Khương Lan rất nhiều, nhưng đây cũng không có nghĩa là, Triệu Khương Lan đã có được toàn bộ sự tin tưởng của hắn ta.
Sau hơn nửa tháng hai bên dừng chiến dưỡng quân, tần suất huấn luyện trong doanh trại ngày càng dồn dập hơn.