Sau khi nghe Hoa Quý Phi nói, Chiêu Vũ Đế mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Hắn nặng nề thở dài, trong tiếng thở dài này lại có ý nhượng bộ.
“Được rồi, tạm để chuyện này sang một bên. Nàng tranh thủ thời gian hồi cung đi, thời tiết như vậy ăn mặc như thế thì ra thể thống gì nữa.”
“Sơn Vương vẫn còn quỳ bên ngoài điện, hắn vì muốn ngài bớt giận mới đến tận đây, nếu như Sơn Vương không đi, nô tì cũng không nên rời đi.”
Chiêu Vũ Đế tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Vậy để Sơn Vương cút về Diện Bích hối lỗi! Nàng cũng ngoan ngoãn cấm túc cho trẫm, trong thời gian này không được đi đầu”
Có lời này của hắn, Hoa Quý Phi mới nhướng mày, qua loa thi lễ rồi rời đi. Bước ra ngoài, Hoa Quý Phi nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải.
“Sơn Vương điện hạ, ngài không cần quỳ nữa, Hoàng Thượng lệnh cho ngài hồi phủ Diện Bích hối lỗi.”
Mộ Dung Bắc Hải được người khác đỡ đứng dậy, rồi rời đi.
Lưu Công Công trợn mắt há hốc mồm trước cảnh tượng này, trong lòng bí mật giơ ngón tay cái với Hoa Quý Phi.
Cao tay, thực sự cao tay. Nhắc tới người có thể chịu được Hoàng Thượng cũng chỉ có Hoa Quý Phi.
Có thể vì cảm động trước lời nói của Hoa Quý Phi hoặc cũng có thể nhận ra giờ làm gì cũng thành vô bổ.
Nên Chiêu Vũ Đế cũng không cố ý sai người ngăn cản.
Đoàn người Mộ Dung Bắc Uyên chạy như bay, không hề ngừng nghỉ chạy tới Vinh Dương.
Lý Mặc đã tính toán thời gian, hắn ta đương nhiên biết khi Mộ Dung Bắc Uyên nhận được tin tức, đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên không để ý mọi thứ tới
Vinh Dương, sau đó náo loạn buổi đại điển. Thì chỉ sợ mọi việc sẽ trở nên phiền toái.
Vì vậy việc thành hôn nên diễn ra càng sớm càng tốt, để công bố cho cả thiên hạ biết thân phận của Triệu Khương Lan, tránh đêm dài lắm mộng.
Mười ngày nữa là ngày tổ chức thành hôn, có thể nói, khắp nơi trong cung đều đang gõ trống khua chiêng chuẩn bị.
Vậy mà nơi phải náo nhiệt nhất, Vị Ương Cung lại im lặng đến chết người. Dạo gần đây luôn luôn có tình trạng một số phi tần vì tò mò về vị hoàng hậu mà dùng danh nghĩa tới thỉnh an để thám thính tình hình.
Triệu Khương Lan dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp.
Lần trước Lý Mặc suýt nữa bị nàng đâm, nên vẫn canh cảnh trong lòng.
Triệu Khương Lan không chào đón hắn, hắn cũng không đến tự rước nhục vào thân.
Hai người rơi vào thế giằng co, không ai chịu thua ai. Vốn dĩ trước ngày thành hôn cần phải làm rất nhiều nghi lễ phiền phức
Thế nhưng Triệu Khương Lan từ chối không phối hợp, nên quan phụ trách không thể làm gì.
Lý Mặc nghe xong cũng chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Tùy nàng ấy. Dù có chống đối như thế nào, vào ngày thành hôn trẫm vẫn có biện pháp để nàng ấy mặc lễ phục để thành thân
Trong suy nghĩ của Lý Mặc, Triệu Khương Lan dù oán hận hằn tới nhường nào.
Nhưng nàng là người coi trọng thuộc hạ của mình, sẽ không để họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Nếu như Triệu Khương Lan không chịu ngồi chức hoàng hậu đó, hắn chỉ có thể lấy Phượng Vệ để uy hiếp mà thôi.
Đến lúc đó, không sợ Triệu Khương Lan phản kháng lại.
Nhưng thật không ngờ, trong lòng Triệu Khương Lan đã tự đưa ra một quyết định.
Càng ngày càng đến gần ngày thành hôn, nếu như mọi chuyện suôn sẻ, nàng thực sự ngồi lên chức vị Hoàng Hậu theo danh nghĩa.