Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1531




Triệu Khương Lan trợn tròn mắt, trong nháy mắt đã bị đau buồn căm phẫn cắn nuốt. Nàng nắm lấy tay áo của Lạc Thiên Ý: “Sao ngươi có thể khẳng định được, lúc đó là hắn ta cố ý làm ra mà không phải là hiểu lầm.

Lạc Thiên Ý nhún vai: “Đương nhiên là trong lúc vô ý bệ hạ đã nói lộ ra, bị bổn cung nghe thấy, sau đó ta có hỏi ngài ấy, ngài ấy cũng không phủ nhận. Dù sao thì Lý Hân cũng đã chết rồi, chân tướng như thế nào thì còn quan trọng sao?”

Triệu Khương Lan dùng sức nằm lấy ngón tay của mình, dùng hết sức khống chế cảm xúc của mình.

Được một lúc thì nàng mới nói được một câu từ trong hàm răng.

“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, mời công chúa ve.

Lạc Thiên Ý đưa tay ra chỉnh đầu tóc: “Người cho rằng bổn cung vui vẻ đến chỗ của ngươi sao? Còn không phải bởi vì phò mã có chút quan tâm đến chuyện của ngươi, cho nên bổn cung mới cố mà đi đến đây một chuyến. Nếu bây giờ khuyên người thì cũng chỉ là dạy ngươi thức thời là trang tuấn kiệt, hi vọng ngươi có thể nghe vào, đừng tự tìm chuyện mà chịu khổ”

Nói xong, Lạc Thiên Ý thong thả rời khỏi.

Nàng ta vừa đi, Triệu Khương Lan đã gạt mạnh cái bàn xuống, tất cả đồ vật trên cái bàn cũng theo đó rơi xuống, vỡ nát thành một đống lộn xộn.

Cẩn Thư lập tức chạy vào: “Chủ thưởng, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải là công chúa Lạc Thiên Ý lại chọc cho người không vui rồi không?”

Hai mắt Triệu Khương Lan đỏ hoe: “Phụ mẫu huynh trưởng của ta năm đó, vậy mà không phải bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, mà là vì Lý Mặc muốn ép ta tiến cung, cố ý giết hại hết tất cả bọn họ! Thì ra là như thế, thì ra chân tướng là như thế! Đáng thương cho ta ngu ngốc khờ khệch bị hắn lợi dụng, toàn tâm toàn ý đối xử với hắn, đem hắn coi thành ân nhân của mình, thậm chí còn sùng bái như thần thánh, kết cục là hắn mới chính là kẻ thù chân chính của ta!”

Cần Thư biến sắc: “Trong đó có phải là có hiểu lầm gì không? Lúc đó bệ hạ đối với người rất thâm tình, đáng lẽ không làm ra chuyện như thế mới đúng.”

Hốc mắt của Triệu Khương Lan ngập nước mắt: “Phụ mẫu của ta, huynh trưởng, đều là người mà ta yêu nhất trên thế gian này. Bọn họ hiền lành chất phát, cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ có xung đột với bất kỳ ai. Vĩnh viễn đều nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Trước đây khi bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, ta còn nghĩ, ông trời sao lại bất công như vậy, lại đối đãi với người tốt như thế. Nhưng không hề ngờ tới, bọn họ là bởi vì ta mà chết…nếu như không quen biết Lý Mặc thì bọn họ cũng không phải chịu sự ảnh hưởng như thế này. Rơi vào kết cục như thế, tức cười là ta đến tận bây giờ mới biết được chân tướng”

“Chủ thượng.”

Triệu Khương giơ tay lên, tỏ ý Cần Thư không phải khuyên nữa.

“Các ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình yên tĩnh một chút.”

Sau khi bọn họ đi, Triệu Khương Lan cắn chặt môi. Nàng đi đến bàn trang điểm, tìm một cây trâm sắc nhọn ra, sau đó lại bôi lên cây trâm một lớp độc.

Sau đó, nàng lại cài cây trầm lên tóc của mình. Nhìn bản thân trong gương đồng, trong mắt tràn đầy thù hận.

Nếu như tai nạn này do nàng bắt đầu vậy thì để chính tay nàng kết thúc nó đi.

Trước khi trời tối, quả nhiên Lý Mặc đến Vị Ương cung.

Đổng công văn rườm rà đều đã chất đầy trong ngự thư phòng rồi, nhưng vừa nghĩ đến rất nhanh thôi Triệu Khương Lan sẽ trở thành Hoàng hậu của hắn ta thì Lý Mặc lại cảm thấy rất vui trong lòng.

Cho dù công sự có rườm rà hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ không phiền chán. Mà trước ngày đại hôn, hắn ta hy vọng mình và Triệu Khương Lan có thể sống chung hoà thuận với nhau.

Nếu như có thể khiến nàng dần dần quên đi Mộ Dung Bắc Uyên thì chẳng thể tốt hơn được nữa.