Chỉ là tâm trạng lúc đó với bây giờ hoàn toàn khác biệt. Lúc đó, trong lòng nàng vô cùng mong đợi ngóng trông ngày đại hôn.
Cảm thấy khoảng thời gian đó là khoảng thời gian nàng đắc ý nhất, rực rỡ nhất trong cuộc đời của nàng.
Đến tận khi được ban thưởng cho một ly rượu độc, cũng là lúc đem hết tất cả những tình cảm chân thành của nàng đạp nát vụn dưới chân.
Đến bây giờ lại nhìn thấy bộ xiêm y như thế, quả thật là У một trò cười.
“Ra ngoài, đem bộ y phục này ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy nó!”
“Hoàng hậu nương nương, mong người đừng làm khó nô tỳ, nếu như ngày đại hôn xiêm y không vừa người thì bệ hạ sẽ trách tội xuống, nô tỳ sẽ phải rơi đầu.
“Ta bảo người ra ngoài, người nghe không hiểu sao? Bộ y phục này ta sẽ không mặc. Nếu như ngươi không chịu mang đi, cẩn thận ta bảo người xé rách nó.
Nữ cung vừa nghe được lời này, vội vàng bảo người cầm lấy rồi vội vã rời khỏi đây. Bà ta vừa bước chân rời khỏi thì ngoài cửa lại có nữ nhân đến.
Đối phương cười như không cười giương giọng nói: “Lửa giận của Hoàng hậu nương nương thật lớn, xem ra người vẫn không muốn gả cho bệ hạ một chút nào. Đừng nói bệ hạ sẽ đau lòng hay không, cho dù là ta tỷ tỷ này nghe thấy cũng cảm thấy thương xót cho bệ hạ. Nghe nói bệ hạ bởi vì cứu ngươi, không ngại cực khổ, đi cả mấy tháng đường đến Thịnh Khang cứu ngươi trở về đây. Còn vì thế mà làm chậm trễ rất nhiều quốc sự, bây giờ thì đang vội đến sứt đầu mẻ trán. Ngươi ngược lại thì hay rồi, không biết đội ơn thì thôi đi, còn làm ra dáng vẻ không tình không nguyện, bị người ta ép bức, thật sự là khiến cho người ta ghê tởm mà.”
Người dám nói với Triệu Khương Lan như thế ngoại trừ Lạc Thiên Ý ra thì còn có ai vào đây nữa.
Nhìn thấy Lạc Thiên Ý đến đây, Triệu Khương Lan không khỏi nhíu mày.
“Hình như công chúa rất thích đến Vị Ương cung, chỉ là nếu người ta không có mời người mà người tự mình đến cửa luôn thì có phải là có chút thất lễ rồi không?”
Lạc Thiên Ý cười nhạo một tiếng: “Nếu người đã tự nhận mình là nữ chủ nhân của Vị Ương cung thì cũng nên biết, nơi này chỉ có Hoàng hậu của Vinh Dương mới có thể ở. Nhưng người lại làm ra dáng vẻ muốn sống muốn chết, chẳng phải là có chút mâu thuẫn sao?”
Không đợi Triệu Khương Lạc nói cái gì, Lạc Thiên Ý đã tự mình ngồi xuống.
Nàng ta đánh giá Triệu Khương Lan từ trên xuống dưới: “Thật không biết tại sao, bệ hạ lại có thể thích người. Trước kia ngài ấy đối xử có chút ưu ái ngươi thì thôi đi, nhưng bổn cung thật không ngờ là ngài ấy vậy mà cướp người từ trong tay nam nhân khác. Bệ hạ cũng không bắt bẻ người đã gả cho người khác, ngài ấy không cảm thấy ghét bỏ ở trong lòng sao?”
Triệu Khương Lan cười lạnh một tiếng: “Bệ hạ các ngươi có ghét bỏ hay không ta không rõ, nhưng cái vấn đề này à, công chúa không ngại có thể tự hỏi phò mã của mình, xem xem hắn có để ý hay không?”
Lạc Thiên Ý nghe thấy lời này, quả nhiên vẻ mặt trầm xuống. Từ sau khi nàng ta đại hôn với Phú Sơn, Phú Sơn rất ít chạm vào nàng ta.
Số lượng cũng không nhiều chỉ có mấy lần, cũng đều là do nàng ta cưỡng ép hoặc là uy hiếp mới làm thỏa mãn tâm ý.
Như thế nếu như đổi thành người khác, Lạc Thiên Ý sớm đã hưu phò mã rồi, mang hắn ra chỉnh đốn cho đến chết rồi.
Nhưng cố tình người đó lại là Phú Sơn, nàng ta không có cách nào khác.
Thậm chí sau khi có Phú Sơn, nàng ta không hề còn cảm thấy hứng thú với nam nhân khác nữa. Chỉ cảm thấy, dáng vẻ lạnh lùng của Phú Sơn có một cảm giác mê người không nói ra được.