“Lời nguyền từ đầu đến? Rốt cuộc là ai đang nói năng bậy bạ! Nếu như để trẫm nghe thấy những lời bàn luận hoang đường này nữa thì cắt lưỡi những người truyền tin đồn này đi. Truyền lệnh xuống, bất luận là triều thần hay bách tính, không được phép lén lút nghị luận chuyện này. Cái chết của công chúa Nhã Lan, trẫm thấy có chút kỳ lạ, chuyện này còn phải điều tra lại.”
Sứ thần nơm nớp lo sợ gật đầu lui xuống.
Lý Mặc nắm chặt nắm đấm, đập mạnh: “Hoang đường, Lý Hân nàng sao có thể nguyền rủa chính mình được chứ, nhưng thực sự là nàng đã chết rồi sao?”
Hắn ta lấy tay day day giữa trán, trong lòng càng ngày càng cảm thấy hoài nghi.
Một người như thế, nếu như dễ dàng chết thì là chuyện quá kỳ lạ.
Dù sao thì thật sự là nàng từng chết qua một lần, đều có thể chuyển thể trọng sinh, sống nương nhờ vào thân thể của người khác.
Sinh mệnh ngoan cường như thế, sao có thể dễ dàng ngã vào một cái giếng nước của Thịnh Khang mà chết chứ, Đúng lúc Lý Mặc đang muốn bí mật tập hợp nhân thủ, định phải một đạo nhân mã, lén lút đi về phía Thịnh Khang điều tra rõ chân tưởng.
Thì lại có một thị vệ vội vàng chạy vào nói: “Bệ hạ, vừa nãy ở cửa cung có một mũi tên bắn đến. Cố định một bức thư lên cửa, hơn nữa đuôi mũi tên có một cái nhẫn trên bức thư viết là bệ hạ thân mến.”
Lý Mặc nhíu chặt lông mày: “Ồ, còn có chuyện như vậy? Có biết được đối phương có thân phận gì không?”
“Quả thật là không biết được, chúng thuộc hạ đã phải người đuổi theo rồi, nhưng không thấy nhìn thấy bóng người nào cả. Bởi vì bức thư này gửi cho bệ hạ nên thuộc hạ vội vàng đưa đến đây.”
Lý Mặc nhận lấy cái mũi tên đó, đợi đến khi hắn ta nhìn thấy tín vật được treo trên dây thừng ở đuôi mũi tên thì lập tức trừng lớn hai mắt.
Cái nhẫn này không phải là vật của Lý Hân sao? Hắn ta tuyệt đối sẽ không nhìn sai.
Bời vì đây là vật Hân rất trân trọng, thậm chí trước khi nàng chết còn được giữ gìn trong cung Vị Ương mà không hề có bất cứ hư tổn gì.
Nhưng lần trước nàng trở về, hình như đã lấy cái nhẫn này đi rồi.
Cho nên Lý Mặc vội vã mở bức thư ra, đợi đến khi xem hết nội dung của bức thư, hắn ta hết sức kinh hãi. Lý Mặc càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Không đúng, đây rõ ràng là một bức thư cầu cứu.
Nhìn nét chữ của người viết thư, cũng xác thực là Lý Hân hắn quen thuộc viết.
Nhưng hắn hết sức rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là nội dung mà Triệu Khương Lan cam tâm tình nguyện viết.
Nữ nhân kia trốn mình còn không kịp, sao lại có thể cầu cứu hắn ta chứ.
Nói nàng bị người giam lỏng, vậy thì chỉ có một khả năng, người giam lỏng nàng là kẻ thù chân chính nào đó của nàng.
Triệu Khương Lan bây giờ, chắc chắn là bị nhốt ở một nơi nào đó, mất đi tự do, mới buộc phải cầu cứu hắn ta.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là, bức thư này vì sao lại có thể truyền đến Vinh Dương?
Hơn nữa còn chuẩn xác bắn lên cửa cung, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Nếu như Triệu Khương Lan thực sự rơi vào tay người xấu thì những người đó sao có thể để cho nàng trao đổi tin tức với hắn ta cơ chứ?
Vậy thì chỉ có một loại khả năng, đó chính là đối phương hy vọng sau khi hắn ta xem xong bức thư này, lập tức có hành động đi cứu Triệu Khương Lan.
Trong thời gian ngắn, trong lòng Lý Mặc vô cùng hỗn độn.
Vui mừng là vì Triệu Khương Lan vẫn còn sống. Người chết vì đuối nước hay là bệnh đều không phải là
Triệu Khương Lan!
Nhưng hắn ta lo lắng là, hoàn cảnh của Triệu Khương Lan nhất định không ổn, có lẽ liên quan đến sự sống chết. Cho nên nàng mới bị ép bức viết bức thư này.
Nhưng Triệu Khương Lan thật sự giống như những gì nàng viết trong thư sao, bị người giam lỏng ở trong cung của Thịnh Khang?
Lý Mặc đau đầu suy nghĩ, ánh mắt dừng trên bức thư. Hắn ta bình tĩnh xem bài thơ Triệu Khương Lan viết ở dưới thêm mấy lần.