Bọn họ không có cách nào dán cáo thị hay là điều động binh lực lệnh cho người lục soát toàn thành, chỉ có thể tìm người trong âm thầm.
Việc đầu tiên là Mai Hương đi đến lâu Yên Vũ nói cho Hồng Vân biết.
Hồng Vân thì lại điều động tất cả Phượng Vệ trong thành, để tất cả hành động, nhất định phải tìm thấy Triệu Khương Lan.
Tung tích của nàng giống như một bí ẩn, ai cũng không thể giải đáp.
VI
Liên tục mấy ngày liền, đều không có tin tức gì tốt truyền đến.
Cảm xúc của Mộ Dung Bắc Uyên đã sụp đổ đến cực điểm, từ lúc Triệu Khương Lan mất tích, hắn chưa từng chợp mắt thậm chí còn chưa ăn tí gì vào bụng.
vỏn vẹn có mấy ngày, cả người đã gầy đi một vòng.
Đông Diêu và Chu Khiết đều mạo hiểm làm liều bị hắn khiển trách, đã khuyên mấy lần nhưng thế nào thì Mộ Dung Bắc Uyên cũng không nghe lọt tai.
Hắn lại sai người gọi Triệu Thanh Nghị đến, lúc này Triệu Thanh Nghi nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Uyên, trong lòng có chút rùng mình.
Mộ Dung Bắc Uyên bây giờ, một chút cũng không còn dáng vẻ cao thượng tuyệt diễm như trăng sáng trước đây nữa.
Quanh người hắn đều tản ra khí chất cố chấp âm u lạnh lẽo, giống như giây tiếp theo sẽ đem nàng ta ăn tươi nuốt sống.
“Điện hạ, vẫn chưa tìm được Vương phi sao? Cũng không biết nàng ấy đã đi đâu, chẳng biết tại sao lại xảy ra chuyện này, thật dọa người”
Mộ Dung Bắc Uyên từ từ đồng người đậy, đi đến trước mặt Triệu Thanh Nghi. Hắn túm lấy y phúc của Triệu Thanh Nghị xách lên: “Tại sao người lại liên lạc với người của tiêu cực từ trước? Sao người lại biết Vương phủ sẽ không cho người ra ngoài, người mới chỉ có thể liên lạc với tiêu sư, để bọn họ vận chuyển giúp ngươi. Rõ ràng là biết không được lại muốn làm loạn, không phải cố ý thì còn là cái gi?"
Tim Triệu Thanh Nghị đập mạnh một cái, không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại có thể phát hiện ra sơ hở cực kỳ nhỏ như vậy.
Nàng ta lo lắng nuốt nước miếng: “Vốn ta nghĩ rằng đồ của mình nhiều quá, một mình ta cầm không hết, cho nên mới định để mấy tiêu sư vận chuyển cùng ta về quê nhà, dọc đường còn có thể bảo vệ ta. Chỉ là sau đó Vương phi và quản gia Chu bọn họ không để cho ta ra ngoài, ta chỉ có thể một mình đưa đồ vật cho tiêu sự vận chuyển”.
Để phòng ngừa Mộ Dung Bắc Uyên lại đào bới ngọn nguồn đi tìm các tiêu sư, nàng ta lập tức lớn tiếng la.
“Hơn nữa quản gia Chu cũng đã kiểm tra hết tất cả đồ vật của ta rồi còn gì nữa, mấy đồ đó rõ ràng là không có vấn đề gì cả. Điện hạ, ngài không thể vì không tìm được người mà lấy ta xả giận được! Chẳng lẽ lúc không còn đường để đi thì giận cá chém thớt lên người vô tội sao, đó cách giải quyết vấn đề của ngài sao!”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thấy câu này thì khắc chế buông lỏng tay ra. Nhưng ngón tay của hắn đang run rẩy, đúng vậy, hắn không còn đường để đi nữa rồi.
Dường như dùng bất kỳ cách gì thì hắn cũng đã mất đi Triệu Khương Lan.