Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 138




Hắn bảo Đông Diêu đến đánh xe, cưỡi ngựa đi Về trước. Lúc đi ngang qua xe ngựa của Mộ Dung Bắc Hải, Triệu Khương Lan đang định vén màn lên để chút ánh sáng rọi vào.

Ai ngờ vừa khéo đối diện với gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên, hai người nhìn nhau vài giây, nàng khó chịu bực bội, đột nhiên dùng sức che màn lại.

Mộ Dung Bắc Uyên nghẹn một nỗi bực dọc không có nơi phát tiết, kẹp bụng ngựa chạy về trước, nghe thấy một chiếc xe ngựa khác bên cạnh truyền đến giọng nữ. “Mẫu phi, vừa rồi người có nhìn thấy Triệu Khương Lan không, nàng ta đúng là không biết liêm sỉ, thân là tứ vương phi lại đi chung xe ngựa với tam ca, người không biết còn tưởng nàng ta là tam vương phi!”

Thần phi lạnh lùng liếc nàng ta: “Câu này của con nếu bị phụ hoàng nghe thấy, lại bị nhốt một tháng nữa đấy”

“Hài nhỉ nói thật mà. Nếu nàng ta thay lòng đổi dạ sao còn quấn lấy từ ca làm gì, để tử ca và Hi Nguyệt tỷ song túc song phi là được, ai chẳng biết nữ nhân đó là người dư thừa, chiếm cứ mao xí lại không thèm đi.”

“Ninh Vân! Giáo dưỡng của con đi đâu rồi, thân là công chúa sao có thể thô bỉ như vậy? Ninh Vân buồn bực không vui hừ một tiếng, nói muốn tìm Thẩm Hi Nguyệt trò chuyện. Nàng ta vừa ra khỏi xe ngựa đã nhìn thấy Mộ Dung Bác Uyên bên cạnh, trong lòng nảy lên, không biết hắn có nghe thấy lời nàng ta nói hay không.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên chỉ không biểu cảm quét mắt nhìn nàng ta một cái, không nói lời nào.

Đến xe ngựa của Thẩm Hi Nguyệt, Ninh Vân phàn nàn nói: “Đang tốt đẹp sao tử ca không ở với tỷ, tự minh cưỡi ngựa” Thẩm Hi Nguyệt không chút hứng thú cười cười: “Vương gia chê nhàm chán.”

Ninh Vân nhin trang phục của nàng ta, không nhịn được hỏi: “Bộ đá huyết ngọc kia sao tỷ không đeo, muội muốn nhìn nhiều thêm nữa” Nói đến đá huyết ngọc, Thẩm Hi Nguyệt cắn chặt răng, muốn bật khóc.

“Ninh Vân, lần trước ta mất mặt lắm Nàng ta nói tỉ mỉ một lượt chuyện đã xảy ra, Ninh Vân nghe đến siết chặt nắm đấm.

“Hiếp người quá đáng! Triệu Khương Lan có phải kẻ điên không, tỷ đừng giận, muội hiểu rõ tứ ca, ánh mắt huynh ấy sẽ không kém đến mức đó.

Huynh ấy chỉ nể mặt phụ hoàng mới tặng cho nàng ta thôi, thực ra trong lòng rất muốn đưa cho tỷ, nếu không tại sao lại không nói ra”

Thấy Thẩm Hi Nguyệt canh cánh trong lòng, Ninh Vân tự giác lại có trách nhiệm, vỗ tay nàng ta.

“Được rồi, như vậy đi, chờ đến Nam Chiếu tự, muội nhất định nghĩ cách thay tỷ dạy dỗ tiện nhân doi” Trong mắt Thẩm Hi Nguyệt xẹt qua vẻ hung ác, ngoài mặt lại lo lắng nhìn nàng ta: “Muội đừng làm loạn”.

“Yên tâm, lần trước chuyện nàng ta hãm hại muội, muội vẫn chưa tính sổ với nàng ta! Sớm muộn cũng phải khiến nàng ta chịu khổi”

Đến Nam Chiếu tự, đầu tiên là một nhóm nhà sư tụng kinh dưới sự dẫn dắt của đại sư Bất Nhất, cầu phúc cho hoàng gia. Sau đó mỗi người tay cầm bình thiên hoa lộ đã khai quang, trước mặt Phật tổ – quỳ lạy cầu nguyện.

Nội dung cầu nguyện lại gần giống nhau, đại đế là vương triều Thịnh Khang quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, Hoặc là thái hậu thân thể an khang, hoàng thượng vạn tuế bình an. Theo thông lệ, thái hậu đưa hoàng hậu và phi tần cầu phúc trước.

Sau đó mới đến hoàng tử và các vương phi. Triệu Khương Lan nghe cả đống lời cầu nguyện tương tự nhau, vốn dĩ sắp ngủ thiếp đi, vẫn phải miễn cưỡng lấy lại tỉnh thần tiếp tục cố gång. Cuối cùng đã đến Mộ Dung Bắc Uyên, hắn quỳ trên đệm, đoan chính dâng bình nói: “Nguyện sơn hà yên ổn, trưởng bối trong cung bình an tốt dep. Hắn nói xong, một nhà sư mặc áo trắng trước mặt nhận bình, đặt nó lại vào khay.

Đợi đến lượt Triệu Khương Lan, ông ta lại lấy một chiếc bình mới ra, đưa cho nàng. Tuy trong lòng Triệu Khương Lan không hứng thú với mấy loại hình thức này, nhưng thái độ vẫn thành khẩn nhận lấy.

Nhưng ai ngờ, chính vào lúc nàng nhận được chuẩn bị cúi người lạy phật, bình thiên hoa lộ giống như những miếng sụn rẻ tiền được dính lại, vừa chạm vào đã vỡ nát rơi đầy đất.