Hắn xuất hiện triệu chứng hư thoát chống vào thân cây bên cạnh, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mạn Nhi. “Ta ở đây nghỉ một lúc, nàng đi trước thăm dò đường đi”
“Không được, ta không thể để huynh một mình ở đây được. Hơn nữa cánh rừng này rất lớn, lỡ như chúng ta đi lạc thì phải làm sao?”
“Ta không đi nổi nữa rồi, chân của ta rất đau”
Hứa Mạn Nhi đau lòng khóc ra tiếng: “Ta cõng huynh được không?
Để ta cõng huynh đi!”
“Nàng không cõng nổi đâu, đoạn đường này vốn đã khó đi, ta lại cao hơn nàng rất nhiều, nàng không chống đỡ nổi đâu. Mạn Nhi đừng tùy hứng nữa, nàng đi trước đi”
“Ta đã nói là ta tuyệt đối không bỏ huynh ở lại đây rồi, nhất định sẽ có cách thôi!”
Bởi vì ở đây là giữa núi, vào mùa đông trên mặt đất có rất nhiều cành cây khô”
Trong đó cũng có những cành khá to, Hứa Mạn Nhi đi xung quanh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi nàng ấy lại chạy về bên cạnh Mộ Dung Bắc Hải.
“Công tử, trên người của huynh có dao găm hay dao gì đó không, có thể cho ta mượn một chút không?”
“Nàng muốn làm cái gì?”
“Ta tự có dụng ý của mình”
Mộ Dung Bắc Hải không dò ra được ý nghĩ của nàng ấy, nhưng vẫn rút con dao găm từ trong giày ra đưa cho nàng ấy.
Lại thấy Hứa Mạn Nhi dùng con dao găm cắt đứt dây thừng vốn quấn quanh thân cây ra.
Mộ Dung Bắc Hải đành phải gật gật đầu, tuỳ ý để Hứa Mạn Nhi dìu ngồi lên đống cành khô kia.
Đợi Mộ Dung Bắc Hải ngồi chắc rồi, Hứa Mạn Nhi cầm hai sợi dây thừng, kéo lên vai của mình.
Sau đó cắn chặt răng, dùng sức kéo về phía trước.
Chỗ khởi hành là trên cỏ nên cũng coi là dễ dàng.
Nhưng về sau đi đến chỗ nhiều cát đá thì rất mất sức, nàng ấy cảm thấy tất rõ ràng hai sợi dây thừng đang ma sát qua lại trên vai của nàng ấy.
Thậm chí da thịt trên bả vai hình như bị ma sát đến rách ra luôn rồi.