Bởi vì lúc trước những ám vệ được Chiêu Vũ Đế sắp xếp ở thành Phụng Dương đã dò xét chuyện của Lạc Quân Vương, nên Thái Thú đã có chuẩn bị trước.
Gã cung kính mời Mộ Dung Bắc Hải vào trong phủ.
Mộ Dung Bắc Hải cũng không vòng vo, hẳn hỏi thẳng: “Hoàng đại nhân, lúc trước có người báo tìm thấy tung tích của Lạc Quận Vương ở chỗ này, nhưng nguyên nhân hậu quả là gì? Phụ hoàng lúc đó vẫn chưa nói rõ ràng với bản vương, chỉ yêu cầu bản vương tự mình tới kiểm tra.
Các ngươi vì sao lại cho rằng người đó chính là Lạc Quận Vương?”
Thái Thú chắp tay với Mộ Dung Bắc Hải, đáp: “Bẩm điện hạ, hạ quan phát hiện chuyện này là do ngân phiếu ở tiền trang Hanh Thông.
Lúc trước, Vũ Vương điện hạ tạo phản, nhà mẹ đẻ của Vũ Vương phi có dính dáng rất nhiều đến ngân phiếu của tiền trang Hanh Thông. Dựa theo nguyên tắc đó, triều đình vốn định đóng cửa tất cả các sản nghiệp của Hanh Thông để chặt đứt con đường tài chính. Chỉ là sản nghiệp của Hanh Thông phân bố rải rác ở Thịnh Khang quá nhiều, nếu một ngày cắt đứt mắt xích tài chính này, chỉ sợ toàn bộ nền kinh tế của Thịnh Khang sẽ rung chuyến dữ dội. Bây giờ là thời kỳ quan trọng đế phục hồi kinh tế. Phía trên đã ra lệnh, nếu có người cầm ngân phiếu.
Hanh Thông đến ngân trang để đổi lấy ngân lượng, có thể dựa theo tình hình mà cấp phát ngân lượng, để tránh làm lỡ hoạt động kinh tế”
Mộ Dung Bắc Hải biết chuyện này, nghe vậy thì gật đầu.
Thái Thú nói tiếp: “Thế nhưng, triều đình cũng âm thầm truyền chỉ, nếu như có một lượng lớn ngân phiếu Hanh Thông cần đổi, thì cần phải xác minh danh tính của người đổi ngân phiếu, để tránh khỏi liên quan đến cuộc tạo phản lần trước. Lúc trược, Lạc Quận vương trốn đi, thành Phụng Dương của bọn ta cũng không hề xuất hiện hiện tượng ngân phiếu xuất hiện với số lượng lớn. Có lẽ lúc đó Lạc Quận Vương còn đang xem xét tình hình, không dám hành động thiếu suy nghĩ”
“Nhưng mà sau này, hẳn ta có lẽ nhìn thấy ngân phiếu Hanh Thông vẫn đang lưu thông, bèn lơ là. Cho nên mấy tháng trước mới có người cầm mấy ngàn lượng ngân phiếu đến đổi. Bởi vì số tiền đối phương cần quá nhiều, chủ tiền trang có để ý, một bên bảo đối phương mấy ngày nữa quay lại lấy tiền, một bên lại âm thầm thông báo việc này với hạ quan, cho nên hạ quan liền bí mật phái người đi tra xét thân phận mấy người kia”
“Chỉ là không nghĩ tới, võ công của mấy người kia rất lợi hại. Cảnh giác vô cùng, vậy mà lại phát hiện ra dấu vết mấy người hạ quan phái ra, hai bên thậm chí còn giao thủ. Người hạ quan phái ra vẫn chưa từng chiếm được lợi nào, còn khiến cho đối phương có cơ hội chạy thoát, nhưng mà theo lời bọn họ nói, hình như vũ khí đối phương dùng là một cây mã tấu. Hạ quan đã từng đi qua Tây Bắc, thấy qua vũ khí của quân Tây Bắc. Trong trí nhớ vũ khí sắc bén mà quân Tây Bắc quen dùng chính là mã tấu. Nhưng nếu như là quân Tây Bắc bình thường, sao cũng không thể đánh nhau với người của triều đình, cho nên hạ quan mới có suy đoán, bọn họ rất có thể là đào binh đi theo Lạc Quận vương vào Nguyên Ải.
Suy đoán của vị thái thú này đương nhiên là nói có sách mách có chứng.
Lạc Quận vương lúc ấy cấu kết với Vũ Vương làm việc xấu, trong tay số lượng lớn ngân phiếu Hanh Thông là chuyện hợp tình hợp lý.
Mà hẳn ta đột nhiên muốn đối bạc số lượng lớn như vậy, nói không chừng là muốn dùng số tiền kia làm việc gì đó.
Thậm chí có thể là muốn chiêu binh mãi mã, Đông Sơn tái khởi.
Nếu như thật sự là việc do Lạc Quận vương làm, thì nói rõ hắn ta gần nhất định là rất cần tiền Mộ Dung Bắc Hải lại hỏi: “Lần trước sau khi thân phận bị bại lộ, các tiền trang lớn của thành Phụng Dương có thu được ngân phiếu Hanh Thông nữa không?”
Thái thú gật đầu.