Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1297




Hai người im lặng đi đến Lễ Bộ, quan viên Lễ Bộ thấy thế vội vàng tiếp giá.

Sau khi nghe Triệu An Linh giải thích rõ ràng, đối phương kinh ngạc mở miệng: “Chuyện này…thật sự muốn hòa ly sao ạ? Lỡ như hoàng thượng không đồng ý.

“Sẽ không đâu, ta đã bẩm báo rõ ràng với hoàng thượng rồi, bây giờ chỉ còn thiếu bước cuối cùng này thôi. Mong đại nhân làm cho thuận lợi”

Quan viên này nhìn Mộ Dung Bắc Quý, chỉ thấy vẻ mặt Mộ Dung Bắc Quý u ám, nhưng không phản đối.

Ông ấy sợ hãi vẽ một dấu gạch chéo đỏ trên sổ ký kết lương duyên của hai người trước đó, đồng thời viết hai chữ “hòa ly” bên dưới.

Sau khi hoàn thành tất cả, ông ấy lau lau mồ hôi.

“Thái tử điện hạ, thái tử phi…à không, Triệu nhị tiểu thư, đã xong.

Triệu An Linh nói lời cảm tạ với ông ấy, Mộ Dung Bắc Quý sải bước đi.

Khi Triệu An Linh đi ra, thấy Mộ Dung Bắc Quý vẫn chưa đi xa.

Nàng ta nhìn sắc trời, nói lời từ biệt với Mộ Dung Bắc Quý: “Cuối cùng mọi chuyện đã xong rồi, không làm mất thời gian của thái tử điện hạ nữa, chuyện của chúng ta đã qua rồi. Đúng rồi, những thứ trong Đông cung ta đều không dùng nữa, nếu điện hạ thấy chướng mắt có thể gọi người vứt đi, hoặc phân chia cho người hầu trong cung”

Mặt Mộ Dung Bắc Quý lạnh lùng: “Bốn vương sẽ tự mình vứt nó.”

Triệu An Linh gật gật đầu chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên Mộ Dung Bắc Quý gọi nàng ta từ sau lưng: “Triệu An Linh, có phải trong lòng ngươi rất hối hận vì đã làm vương phi của ta hay không?”

Triệu An Linh nghe đến đây thì quay người nhìn hẳn.

Mấy giây sau nàng ta mới lắc đầu: “Quả thật ta đã từng nổi giận, oán trách ngươi, nhưng hối hận thì không. Lúc trước là ta tự chọn ở bên cạnh ngươi, dù chúng ta đã trải qua điều gì, nhưng ta cũng không thể phủ nhận những ngày đầu bên cạnh ngươi, ta rất hạnh phúc. Còn chuyện sau này, có yêu mới có hận, nhưng bây giờ ta không còn yêu ngươi nữa, cũng không hận ngươi, chúng ta dừng lại ở đây đi”

Mộ Dung Bắc Quý hơi bối rối quay đầu đi, dường như trong lòng bị nỗi khó chịu lấp kín.

Triệu An Linh nói nàng ta không còn yêu hẳn nữa.

Nhưng rõ ràng lúc bọn họ thành thân nàng ta đã nói kiếp này, nếu không phải hắn thì không được kia mà.

Có lẽ sau đó thất vọng tích lũy quá nhiều, đến cuối cùng tình yêu và nhẫn nại lúc ban đầu của nàng ta bị mài mòn hết.

Sau khi Mộ Dung Bắc Quý rời đi, Triệu An Linh mới lên xe ngựa của nhà họ Triệu.

Vốn dĩ nàng ta vẫn giữ dáng vẻ nhẹ như lông hồng, nhưng sau khi lên xe ngựa, cả người nàng ta đều sụp đố.

Nàng ta đưa tay che mặt.

Cuối cùng không nén được mà rơi hai hàng lệ.

Sao có thể không có cảm giác gì được chứ?

Đó là người mà nàng ta từng yêu mà!

Khi nàng ta ở độ tuổi kết hôn đã từng một lòng ái mộ hẳn Có thể gả cho Mộ Dung Bắc Quý, làm vương phi của hẳn chính là mong ước lớn nhất lúc đó của nàng ta.

Nhưng bây giờ mộng đẹp vỡ tan rồi, nàng ta cũng tỉnh lại, mạnh mẽ đối diện với hiện thực rồi.

Trên đường xe ngựa đi buôn buôn bán bán tấp nập hai bên, có tiểu nhị của khách điếm rao lớn: “Quả mơ xốp giòn đây, quả mơ xốp giòn mới ra lò đây, đến xem đến thử đi!”

Triệu An Linh còn chưa dùng điểm tâm sáng, nàng ta lại vừa mới khóc một trận xong, vô cùng hao năng lượng, nên cũng thấy hơi đói bụng.

Hương thơm của bánh ngọt từ bên ngoài lan tỏa vào bên trong xe ngựa.

Nàng ta mở tấm màng ra, ngửi lấy ngửi để, nói với người hầu phu xe: “Dừng chút đi, ta muốn ăn gì đó cái đã”