Triệu An Linh thật sự không nói nên lời.
Làm sao nàng ấy có thể ngờ được người đệ đệ từ nhỏ mình đã yêu thương, vậy mà lại tự tay hại chết mẹ của mình.
Chẳng lẽ đúng như những gì Triệu Khương Lan nói. Triệu An Hinh đã biết hết chân tướng chuyện năm đó, vậy nên mới vô cùng căm hận Quận chúa Di Thanh.
Rồi mới nhân cơ hội này mà ra tay tàn nhẫn với bà ấy?
Nhưng cho dù là thế nào, chứng cứ trước mặt đã nói lên chuyện này là do Triệu An Hinh gây ra Triệu An Linh tranh thủ bỏ lại chiếc túi vải này vào còn nàng ấy thì mơ màng bước ra bên ngoài.
Lúc đầu quản gia đang đứng canh ở cửa giúp nàng, sau khi nhìn thấy Triệu An Lan bước ra, quản gia lập tức báo lại.
“Nhị tiểu thư, những người chúng tôi phái đi theo dõi Đại công tử, đi thẳng một đường ra đến vùng ngoại ô phía tây nam. Sau đó phát hiện Đại công tử hình như đi đến bên một đống đất xa xa, chỗ đó chẳng có thứ gì, chỉ có một phần mộ cô độc”
Triệu An Linh trong chớp mắt mở tròn mắt ra: “Ngôi mộ cô độc, vậy ông nói, chỗ đó chính là nghĩa địa sao?”
“Đúng vậy. Thế nhưng ngôi mộ của Quận chúa nhà chúng ta không ở chỗ đó. Vậy thì Đại công tử đi đến ngôi mộ của những người khác làm gì!”
Triệu An Linh chỉ cảm thấy mình chuẩn bị ngạt thở đến nơi.
Cả trái tim của nàng ấy giống như đang bị ai đó năm chặt”
Vậy nên, có thể nào lý do thực sự khiến hẳn phải đi đến nghĩa địa kia là để thăm nha hoàn năm đó tự mình sinh ra hẳn. Mẹ ruột của Triệu An Hinh, có khả năng được an táng ở chỗ đó.
Triệu An Linh lảo đảo đi ra ngoài, đi đến viện của quận chúa Di Thanh.
Nàng tìm đến lão ma ma phục vụ cho Quận chúa Di Thanh nhiều năm, giữ chặt bà ấy lại hỏi: “Mười mấy năm trước, người nha hoàn sinh ra Triệu An Hinh, sau này bà mất thì được an táng ở đâu?”
“Ôi chao, tiểu tổ tông của ta, sao người lại biết được chuyện về nữ nhân kia? Người đừng quên thân phận của nữ nhân kia chính là điều cấm ky của phủ chúng ta. Nếu như để Đại thiếu gia nghe được, vậy thì không xong rồi.
“Tôi hỏi bà là bà ấy được an táng ở đâu!”
Ma ma thấp giọng nói: “Nếu như lão nô nhớ không lâm thì hình như lúc đó chúng ta sai người tuỳ tiện ném bà ấy ra bên ngoài, có lẽ là xây dựng một ngôi mộ nhỏ về phía tây nam. Bây giờ đã trôi qua nhiều năm như vậy, sao chúng ta biết được phần mộ của nàng ấy ở đâu chứ? Lúc trước cũng không khắc chữ, lập bia, chẳng qua chỉ đào một ngôi mộ đất thôi. Bây giờ đã chẳng còn nhớ đến nàng ấy là ai rồi”
“Hướng tây nam, một nấm mộ hoang… không sai, chính là chỗ đó!”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Triệu An Linh, lão ma ma giật nảy mình.
“Tiếu thư, người như thế này là sao? Sao lại hỏi về nữ nhân kia!”
“Trước đó, có phải trong các ngươi có người nào đó tiết lộ chuyện có liên quan đến thân thế của nó cho Đại công tử nghe không?”
Ma ma này vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên là không. Chúng ta làm sao có thể nói bậy nói bạ chứ, nếu như để Quận chúa nghe được, chắc chẩn sẽ bị phạt nặng”
“Thế nhưng thật không may, Đại công tử đã biết rồi “Chuyện này, sao có thể như vậy chứ? Chúng ta không ai dám nhắc đến!”
“Người không nói đến nhưng những người khác chưa hẳn đã không. Có khi chỉ là vô ý nói ra. Nhưng nếu như bị Đại công tử nghe thấy, nó nhất định sẽ điều tra đến cùng”
Lão ma ma vội hỏi: “Sao đột nhiên người lại nghĩ như thế?”
Triệu An Linh bỗng dưng đỏ bừng mắt.
“Vậy nên quả nhiên là nó. Hết lần này đến lần khác tại sao cố tình là nó chứ!”
“Cuối cùng người đang nói gì vậy? Vì sao lão nô nghe chẳng hiếu gì cải “Người nói xem. Nếu như năm đó mẹ ta không cướp đứa trẻ này về tay, mà là giao cho mẹ ruột của nó nuôi dưỡng nó. Vậy thì liệu kết cục có giống như ngày hôm nay không”
Lão ma ma dường như còn muốn nói gì đó, nhưng bên phía quản gia đã sai người đến mời Triệu An Linh “Nhị tiểu thư, Đại công tử đã trở về. Nhưng mà hình như ngài ấy cảm giác được có người vừa mới tiến vào phòng mình, nên đang nổi trận lôi đình, hỏi người nào dám tự tiện chạm vào đồ trong phòng ngài ấy, lão nô không biết trả lời thế nào”