Nữ quan nghe thấy lời văn hỏi của Mộ Dung Bắc Quý thì run lẩy bẩy.
Nàng ta lúng túng nói: "Nô tỳ cũng không phải cố ý muốn lừa gạt điện hạ, vốn dĩ nô tỳ cảm thấy trong người không thoải mái mới tìm thải y đến xem bệnh, thực sự là đã mang thai, chỉ là, chỉ là sau lại."
"Sau lại phát hiện không phải là có thai, người lại không dám nói sự thật với bổn cung à!"
Viên hòang hậu lại cười lạnh một tiếng: "Thái tử, bây giờ cũng đừng nghe mấy lời lấp liếm của nàng ta, sự thật thế nào, phải chờ đến khi điều tra ra thì mới biết được. Nàng ta nói ban đầu vốn là có mang thai, bổn cung cho là nói có mang thai cũng là giả! Trong hậu cung, mấy chiếu nham hiểm ngấm ngầm hại nhau này còn ít à!".
Rất nhanh bên ngoài đã truyền tới tiếng Phạm thái y bị đánh mà kêu rên.
Qua một hồi lâu, Tần Khâm mới cho người đưa ông ta vào.
Mười ngón tay của Phạm thái y đều bị thương nặng, trên mặt không còn chút máu.
Tần Khâm nhấc người vào rồi thả xuống đất: "Nương nương, hắn đã chịu nói thật rồi."
"Vị thần, vị thần cùng với vị nữ quan này thực chất là bà con xa. Bởi vì thấy nàng ta rất được thái tử yêu thích, nên có ý muốn lấy lòng, chờ sau này nàng ta có danh phận, vì thần cũng được thơm lây theo. Vì thế nên, vị thần mới đồng ý cùng nàng ta lừa gạt thái tử, hơn nữa nàng ta cũng nói chuyện này sẽ không kéo dài lâu, chỉ cần hơn một tháng sẽ nói là đứa bé đã mất rồi, vậy là không chút kẻ hở, sẽ không bị ai phát hiện. Nhưng mà không ngờ được, vẫn bị phát hiện..."
Mộ Dung Bắc Quý nghe tới đây, nét mặt đã vô cùng khó coi.
Hắn lạnh lùng hỏi: "Cho nên nói chuyện mang thai ban đầu của nàng ta cũng là giả? Từ đầu đến cuối chỉ là bày mưu diễn một màn lừa gạt bổn vương?"
Thái y không dám nói dối nữa mà gật đầu: "Là giả, để ngừa có đại phu khác nhìn ra, vị thần có cho nàng ta dùng một loại thuốc có tác dụng làm mạch đập hỗn loạn, nếu chỉ là đại phu bình thường đến xem mạch cũng sẽ cảm thấy là nàng ta đang có thai"