Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1202




“Triệu Khương Lan, nàng là vương phi của ta phải không?

Ầm..

Nàng trừng lớn mắt nhìn hắn: “Ngài nói cái gì?”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chăm nàng: “Ta hỏi, nàng là vương phi của ta phải không?”

Triệu Khương Lan há miệng nhưng phát hiện mình không nói được câu nào.

Nàng vô thần nhìn về phía khác, thậm chí suy nghĩ muốn đứng lên rời khỏi, nhưng lại bị Mộ Dung Bắc Uyên kéo ôm lại.

Hắn đè người nàng lên giường, dùng sức giữ chặt hai cổ tay nàng.

“Trả lời ta, nàng là vương phi của ta… phải không?”

“Ta…” Triệu Khương Lan nhảm hai mắt lại, nước mắt chảy ra từ hai khóe mắt.

Qua một lúc lâu, nàng mới có chút ngây ngốc hỏi lại một câu: “Sao ngài lại biết?”

“Vậy là thật, nàng là vương phi của ta, nhưng lại không nói cho ta biết, tùy ý để nữ nhân khác ở bên cạnh ta!”

Hắn đúng là đã vô cùng tức giận, mỗi câu mỗi từ chất vẫn đều có chút phát run.

“Triệu Thanh Nghỉ là người phụ hoàng phái tới thì cũng thôi đi, nhưng Hứa Mạn Nhi kia là có chuyện gì? Nàng rõ ràng là vương phi của bổn vương, tại sao lại biến thành Công chúa Nhã Lan?”

Nàng mờ mịt nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên, trong đầu trống rỗng.

“Nàng thật là giỏi, thật là hay, vậy mà lại tự tay đưa nữ nhân khác đến bên người ta, lừa gạt ta trót lọt như thế. Nàng thật sự là thê tử tốt của ta mài”

Triệu Khương Lan nghe hắn nói thì không ngừng khóc, nàng đưa tay che kín mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay không ngừng chảy xuống Mộ Dung Bắc Uyên cũng không nhịn được muốn khóc, dùng sức lau khô nước mắt trên khóe mi.

“Nếu không phải ta ngoài ý muốn phát hiện, có phải nàng thật sự tính toán đến Vinh Dương, làm hoàng hậu của nam nhân khác không?

Bổn vương tệ hại đến nổi khiến nàng vương phi của ta, nàng cảm thấy tủi thân sao?”

“Không phải!”

Triệu Khương Lan giống như là không nhịn được nữa, quát lên: “Ngài nghĩ rằng ta muốn như vậy sao? Ngài nghĩ rằng ta có thể buông tay ngài được sao? Mộ Dung Bắc Uyên, ngài cái gì cũng không biết, ngài vốn dĩ cái gì cũng không biết!” . Tìm truyện hay tại || trum truyen.o rg ||

“Ngài có biết lúc ta bị bắt phải rời khỏi ngài có tâm trạng như thế nào không, lúc nhìn nữ nhân khác tự xưng là vương phi của ngài, ta đã nghĩ như thế nào không, lúc để cho Hứa Mạn Nhi đến bên cạnh ngài có tâm trạng gì? Ngài mất trí nhớ, cái gì cũng đều quên mà. Còn ta thì lại nhớ rất rõ ràng những việc này, nó giống như từng cái, từng cái gai đâm vào trong lòng ta!”

Ánh mắt hắn chợt này lại đỏ lên: “Vậy sao nàng còn muốn gạt ta, nàng nói đi!”

“Bởi vì ta cũng không có cách nào, không còn cách nào khác nữa, ngài hiểu không! Thái độ của Vinh Dương kiên quyết nhất định muốn ta đến đó hòa thân, phụ hoàng cũng đã đồng ý, người sẽ không thay đổi quyết định của mình, ta đã từng… đã từng cố gắng hết sức mình cầu xin người, muốn người thu lại mệnh lệnh đã đưa ra, nhưng người chính là luôn lặp lại nói cho ta biết, không thể, không thể vì giữ gìn hạnh phúc của một mình ta mà khiến cho cả Vương triều Thịnh Khang gặp tai họa”

Âm thanh nàng đều có chút khàn khàn: “Mộ Dung Bắc Uyên, ngài nói cho ta biết, có một trọng trách lớn như vậy chụp xuống đầu ta, ta làm sao để chống lại đây?”

“Ngài nghĩ rằng ta ham muốn làm Công chúa Nhã Lan lắm sao, lại ham muốn làm hoàng hậu Vương triều Vinh Dương lắm sao? Triệu.

Khương Lan ta từ đầu đến cuối chỉ luôn để ý duy nhất một người là Mộ.

Dung Bắc Uyên mà thôi. Ngài giận ta đưa Hứa Mạn Nhi đến bên cạnh ngài, nhưng ngài có biết vì sao ta phải làm như vậy không?”

Trên mặt Triệu Khương Lan hiện ra bi thương khó có thể kiềm chế.

“Bởi vì từ khi ta và ngài từ Vinh Dương trở về vương triều Thịnh Khang, phụ hoàng cũng đã cho người chuẩn bị tốt một vị vương phi, phủ Thần Vương của ngài cũng bắt đầu từ lúc đó đã không còn có chỗ cho ta nữa rồi!”

Mộ Dung Bắc Uyên ngạc nhiên nhìn nàng.

Sự tức giận trong lòng hẳn đã bị Triệu Khương Lan khóc làm tan đi hơn phân nửa.

Chỉ còn lại sự đau lòng tràn đầy trong lòng ngực, hẳn thậm chí còn không nhớ, thì ra Triệu Khương Lan đã từng cùng hẳn đi đến Vinh Dương.

Nàng chưa từng vứt bỏ hẳn, cho tới bây giờ đều chưa từng.

Ngược lại là từ đầu đến cuối, cho dù khi hẳn tỉnh táo hay thảm hại khó coi nhất, nàng vẫn luôn ở cạnh bên người hẳn, chưa từng rời khỏi.