Lúc này Triệu Thanh Nghỉ sao còn ngủ được.
Nàng ta đã nghe được tiếng động ở bên phía Tịch Chiếu các từ lâu, cũng biết Hứa Mạn Nhi hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện, vì thế nên Mộ Dung Bắc Uyên đang nổi trận lôi đình.
Tuy nàng không thích Hứa Mạn Nhi, nhưng nàng ta lại lo lắng sau khi thân phận của Hứa Mạn Nhi bị bại lộ thì sẽ liên lụy đến cả nàng ta.
Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên biết được nàng ta không phải là vương phi thật sự, vậy thì phải làm sao đây!
Nàng ta đang ở trong viện gấp đến xoay vòng, lúc này lại có hạ nhân đến bảo: “Vương phi, Vương gia mời người qua đó.”
Triệu Thanh Nghỉ lo lắng hỏi: “Vương gia gọi bổn cung qua đó, ngài có còn nói gì nữa hay không?”
Hạ nhân có chút khó xử nói: “Người đi thì biết, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tiểu nhân cũng không rõ lắm.”
Triệu Thanh Nghỉ hết cách rồi, chỉ đành nhắm mắt bước tới Nhìn thấy một đám người quỳ ở trong viện, nàng ta càng thêm lo lắng đề phòng.
Triệu Thanh Nghỉ miễn cưỡng cười gượng một cái, nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên: “Điện hạ đột nhiên gọi nô tì đến đây là có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên phẳng lặng như mặt nước: “Triệu Thanh Nghi, bổn vương đã biết hết tất cả mọi chuyện, nếu như ngươi biết điều, thì nói hết mọi chuyện ra đi. Ngươi đến cùng là ai? Vì sao lại biến thành Thần vương phi?”
Triệu Thanh Nghỉ nghe thấy thế, hai chân đã mềm nhữn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Nàng ta căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng bây giờ là mùa đông giá rét, mà sau lưng nàng ta lại sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Nô tì, nô tì không biết điện hạ đang nói cái gì. Nô tì vốn đã là vương phi, ở đâu ra cách nói “biến thành” như thế, lẽ nào trong vương: phủ này ngoại trừ nô tì còn có nữ chủ nhân nào khác nữa hay sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn nàng: “Nói năng lung tung. Đã đến nước này rồi mà ngươi còn chưa chịu nói thật, bổn vương cũng không cho ngươi thêm một cơ hội nào nữa. Ngươi vốn dĩ cũng không phải là con gái của Triệu Đường! Vương phi của bốn vương là một người khác, từ xưa đến giờ đều không phải là ngươi. Ngươi cũng vậy, Hứa Mạn Nhi cũng thế, đều là đồ giả. Các ngươi thật hay lắm, thừa dịp bổn vương mất trí nhớ, càng thêm nói dối như cuội, quả thật là gan to bằng trời!”
Triệu Thanh Nghỉ bịch một tiếng quỳ xuống đất, ôm lấy chân của hẳn: “Điện hạ, nô tì vô tội! Thật ra nô tì phải gạt ngài, tất cả đều là nghe theo ý chỉ của hoàng thượng. Tuy rằng nô tì không phải là Thân vương phi thật sự, nhưng lòng thiếp đối với ngài không phải là giả. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngài thì vừa gặp đã thương, đã yêu ngài rồi. Van xin ngài, đừng trách tội thiếp.”
Nàng nhìn về phía Hứa Mạn Nhị, có chút vội vàng bẻ lại: “Là Hứa Mạn Nhi này, nàng ta mới là đồ giả! Hoàng thượng vốn không có phái nàng ta đến vương phủ, nhưng thiếp thực sự là dựa theo thánh chỉ mà đến, thiếp mới là Thần vương phi mà hoàng thượng cho phép!”
Mộ Dung Bắc Uyên dùng sức rút vạt áo từ trong tay nàng ra: “Câm miệng, chỉ bằng ngươi cũng xứng sao? Không cần tự xưng nô tì với bổn vương, một nữ nhân thế thân cho người khác, làm sao dám tự xưng là vương phi của một nước!”
Triệu Thanh Nghỉ nháy mắt khóc không thành tiếng: “Nhưng mà điện hạ, lúc trước là thiếp đã phụng chỉ vào kinh, cha mẹ thiếp cũng đã qua đời. Thiếp chỉ là một nữ cô nhi, nếu cả ngài cũng không cần thiếp, vậy thiếp phải đi về đâu đây?”
“Phụng chỉ vào kinh? Vì thế nên tất cả những chuyện này đều do phụ hoàn sắp xếp… Bởi vì quốc quân Vinh Dương nhìn trúng vương phi của bổn vương, phụ hoàng vì tránh xảy ra chiến tranh, nên đồng ý điều kiện hoang đường như thế, đưa vương phi của ta cho hẳn… Thì ra là như vậy, nực cười, thật là quá nực cười!”
Trên mặt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên vài nét thê lương.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn thấy dáng vẻ này của hẳn, thật sự rất lo lắng.
Hẳn không nhịn được nói: “Uyên nhỉ, không phải như đệ nghĩ đâu.
Phụ hoàng đang ngồi ở vị trí kia, cũng có rất nhiều chuyện bất lực. Ngài cũng không phải là muốn tổn thương đệ, chỉ là cái gì đệ cũng quên hết rồi, ngài cho rằng đệ sẽ không dính líu gì với vương phi nữa, nên mới sắp xếp cho những nữ nhân khác đến bên cạnh đệ, chỉ là không ngờ được, xoay xoay vòng vòng, mọi chuyện lại trở về điểm bắt đầu: “Ngài không muốn tổn thương đệ, nhưng lại đưa vợ của đệ ra cho người ta? Đây không phải là tổn thương lớn nhất à! Thật là một phụ hoàng tốt!”
Nói đến đây, trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên đã đong đầy nước mắt.
Sau khi những chuyện tàn nhãn bị bóc tách ra từng tầng từng lớp, đau thương ngút trời lại ập đến bao phủ lấy hắn.