Nhưng mà, nếu chiếu theo thân phận hiện tại của nàng ấy thì không nên biết đến nó.
Cho nên, Hứa Mạn Nhi mới tò mò hỏi: “Tiểu hồ ly thật đáng yêu, sao nó đến được đây vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa đầu Tiên Nữ: “Lúc nàng đi, nó vẫn chưa đến vương phủ, đây là món quà sinh nhật công chúa Nhã Lan tặng cho bổn vương”
“Công chúa Nhã Lan?”
Động tác của Mộ Dung Bắc Uyên hơi dừng lại, nhìn nàng ấy một cái: “Ừ, chắc là nàng chưa từng gặp qua nàng ấy đâu”
Hứa Mạn Nhi cười cười đáp lại: “Tuy công chúa chưa bao giờ lộ mặt, nhưng trong kinh thành cũng có không ít tin đồn về công chúa, họ khen nàng ấy thần bí khó dò, thiên hạ vô sinh, thiếp cũng muốn nhìn thấy phong thái của công chúa”.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy nàng ấy nói về Nhã Lan như vậy thì đôi mắt cũng trở nên dịu dàng.
“Quả thật công chúa là một người tốt, nhưng nàng lại quá thần bí, đến cả bổn vương cũng không biết nhiều về nàng”
Mai Hương ở bên cạnh nghe hai người họ nhắc đến công chúa Nhã Lan thì nhịn không được vội chuyển đề tài.
“Điện hạ, đã không còn sớm nữa, trước tiên vẫn nên dùng cơm trưa đã ạ”
Mộ Dung Bắc Uyên lên tiếng, gọi Hứa Mạn Nhi ở lại dùng bữa.
Hứa Mạn Nhi nhớ lúc trước Triệu Khương Lan từng kể về khẩu vị của Mộ Dung Bắc Uyên với nàng thì lập tức lấy lại tinh thần.
Trong lúc hai người đang chờ thức ăn được bày lên thì bên ngoài vang đến một tràng âm thanh.
Tịnh Sở hơi lo lắng nói: “Điện hạ, cô nương, là vương phi đến”
Hứa Mạn Nhi lén nhìn lại chính mình, nghĩ thầm, lát nữa nhất định phải bình tĩnh, không được để lộ dấu vết.
Lúc Triệu Thanh Nghi nghe nói có một nữ nhân lạ mặt vào Vương phủ thì đã giận đến thiếu chút nữa phá tan tành Tê Quang Các.
Tuy nàng ta đã đoán được chuyện này trước sau không thể tránh khỏi, nhưng xảy ra nhanh như vậy cũng khiến nàng ta trở tay không kịp.
Mộ Dung Bắc Uyên vốn đã cấm túc nàng ta, không cho nàng ta đi khắp nơi làm loạn.
Nhưng mà Triệu Thanh Nghi nhịn không được, vẫn sai hạ nhân làm một hạp điểm tâm, mang đến Tịch Chiếu Các.