Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1176






Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, lúc đầu nàng ấy vẫn nghĩ, cả đời này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải lần nữa.

Không ngờ sẽ được trùng phùng với huynh ấy một lần nữa trong cung, chỉ là có lẽ, Mộ Dung Bắc Hải đã quên mất nàng ấy là ai rồi.

Chờ đến khi Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan nói chuyện xong, lúc hẳn chuẩn bị rời đi, Hứa Mạn Nhi vẫn luôn im lặng đột nhiên gọi hẳn lại: “Thái tử điện hại”

Đây là một câu xưng hô đã từ rất lâu rồi.

Không chỉ khiến cho Triệu Khương Lan, mà còn làm cả Mộ Dung Bắc Hải sững sờ đứng yên tại chõ.

Hai người kinh ngạc quay đầu nhìn Hứa Mạn Nhi.

Mộ Dung Bắc Hải không xác định được hỏi lại: “Hứa cô nương đang gọi bổn vương sao?”

Hứa Mạn Nhi dùng sức nhẹ nhàng gật đầu.

Mộ Dung Bắc Hải hơi nhíu mày, sau đó lạnh lùng nhắc nhở nàng ấy: “Hứa cô nương, chỗ này không có ai là Thái tử điện hạ cả. Bổn vương là đương kim Sơn Vương, đã không làm Thái tử từ rất nhiều năm trước rồi”

Nghe hẳn nói như vậy, ánh mắt của Hứa Mạn Nhi không dấu vết lướt qua hai chân hẳn.

Trong mắt nàng vô thức bốc lên một tầng nước mắt.

Hứa Mạn Nhi cố nén nước mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Bốn năm trước điện hạ có đi qua vùng Tân Châu, ngài còn có ấn tượng không?”

Mộ Dung Bắc Hải ngẫm nghĩ, mấy giây sau mới gật đầu: “Hình như là có đi qua”

Năm đó vùng Tân Châu xảy ra mộ: lũ lụt.

Mộ Dung Bắc Hải là Thái tử, thay mặt Chiêu Vũ đế đi đến đó, quan sát và theo dõi cuộc sống của người dân.

Còn ở tạm Tân Châu một thời gian.

“Điện hạ không nhớ ra tiểu nữ, nhưng đời này tiểu nữ sẽ không quên điện hạ. Bốn năm trước, ta và mẹ bị người cha ruột ác độc bỏ rơi.

Lúc đó mẹ ta rất suy sụp, không chịu được đả kích lớn như vậy, mua thuốc về muốn tự sát. Trên trời đổ một trận tuyết rất lớn, sau khi tiểu nữ về nhà đã thấy mẹ co quắp năm gục trên giường, liền kinh sợ chạy.

ra bên ngoài gọi người. Đáng tiếc bởi vì tính tình của mẹ ta lạnh nhạt bưồn tẻ, mấy người hàng xóm không muốn ra tay giúp đỡ đến y quán.

Tiểu nữ không còn cách nào khác, đứng ở ven đường ngăn cản xe ngựa của một vị công tử đang đi ngang qua, nhờ vị công tử kia nhanh chóng giúp ta cứu mẹ..”

Nói đến đây, Hứa Mạn Nhi nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải: “Năm đó, nhờ điện hạ ra tay giúp đỡ mới cứu được mạng của gia mẫu. Mặc dù, mặc dù bây giờ gia mẫu đã bất hạnh đổ bệnh qua đời, nhưng cuối cùng vẫn đã sống được hơn bốn năm, tiểu nữ đã cảm thấy rất thỏa mãn. Mỗi lần nghĩ đến đại ân của điện hạ, trong lòng ta cảm thấy rất xúc động, không dám quên dù chỉ một khắc”

Nghe nàng nói xong mọi chuyện, Mộ Dung Bắc Hải mới nhớ lại một đoạn ký ức đã dần trở nên mơ hồ.

Năm đó ở Tân Châu, quả thật là hắn đã cứu một nữ nhân.

Lúc ấy có một cô gái nhỏ, khóc lóc bảo hẳn mau cứu mẹ mình.

Hắn liền bảo thủ hạ đưa người phu nhân sắp không qua khỏi kia đến y quán gần đó nhất.

Sau mấy canh giờ cứu chữa, cuối cùng cũng vớt lại được một mạng.

Nhưng sau đó hắn và thuộc hạ đều yên lặng rời đi, còn để lại cho bọn họ một khoản tiền.

Thì ra cô bé kia chính là Hứa Mạn Nhi đang đứng trước mặt sao?

Chuyện này thật sự làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được.

chapter content



từng cưỡi bạch mã mang theo ánh sáng vô hạn, có một không hai, bây giờ lại phải ngồi trên xe lăn.

Mắc chứng bệnh ở chân mà ai thấy cũng phải thở dài, ngay cả việc đi đứng cũng trở thành xa xỉ.