Mộ Dung Bắc Uyên nhìn hắn, vẻ mặt không vui lắm: "Tam ca, sao ngay cả huynh cũng khuyên đệ nên lập thiếp? Nếu như là người không có tình cảm, cho dù cho cưới nhiều thêm nữa, đệ cũng sẽ không có hứng thú đâu".
Mộ Dung Bắc Hải nhớ tới dự định của Triệu Khương Lan, nhịn không được hỏi: "Vậy nếu là người tên Khương Lan mà đệ nói tới trước đó quay lại thì sao?"
Mộ Dung Bắc Uyên có hơi sửng sốt: "Khương Lan?"
"Không sai, nghe nói lần trước của đệ hình như cảm tình của để dành cho nàng ấy không phải bình thường. Thậm chí còn lưu lại tín vật nàng đưa cho đệ, còn đeo trên người. Có thể thấy được nàng ấy hẳn là người rất quan trọng đối với đệ, nếu như để tìm tới nàng ấy, có thể sẽ hài lòng hơn một chút rồi nhỉ, cũng không cần toàn tâm nhớ nhung tới công chúa"
Mộ Dung Bắc Uyên bỗng mở miệng nói: "Tam ca, huynh nói xem có khi nào Khương Lan chính là công chúa không?"
Mộ Dung Bắc Hải nghe vậy đặt chén xuống, không chút nể tình đả kích hắn.
"Không thể, đệ bớt suy nghĩ lung tung lại đi."
Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi phản bác: "Sao huynh lại chắc chắn rằng nàng không phải? Nữ tử kia từ trước giờ ở trong quý phủ của đệ ít khi giao thiệp với người ngoài, rất ít có người nhìn thấy được dung mạo của nàng ấy. Mà trước khi công chúa tiến cung, các ngươi cũng không có biết nàng, vậy sao không thể là cùng một người?".
"Uyên nhi, lý lẽ này của đệ thật sự là kỳ quái, lẽ nào chỉ cần là hai người lạ thì nhất định sẽ là cùng một người sao? Trong thiên hạ này có nhiều người như vậy, đệ cứ khăng khăng nhận định rằng người để yêu thích chính là nữ nhân mà đệ gặp được trước đó. Chuyện này quả thật là tự duy cực đoan."
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng giải thích: "Không phải, bởi vì chiếc nhẫn trên tay này của đệ, ở trên cổ của Tần vương phi cũng có một cái giống y hệt. Nàng nói là trùng hợp, để lại cảm thấy sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy. Hơn nữa với nàng ấy, để có một loại cảm giác thân quen không sao giải thích được. Tuy rằng để không nhớ ra được, nhưng cứ luôn cảm thấy trước đó bọn đệ có quen biết nhau rồi"
"Vậy thì là ảo giác của đệ! Đừng nghĩ thêm nữa, đệ và nàng ấy trước đây không thể nào có quen biết nhau được. Hơn nữa, công chúa tới chỗ của đệ nhiều như vậy, người trong phủ sẽ không biết nàng ấy sao? Người bên ngoài thì cũng thôi đi, chẳng lẽ đám người Chu Khiết và Đông Diêu là thuộc hạ của đệ lại đi gạt đệ sao?"
Lời của hắn nói dĩ nhiên có lý.
Mộ Dung Bắc Uyên thở dài: "Nếu như hai nàng ấy là cùng một người thì tốt rồi."
Mộ Dung Bắc Hải liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nếu là cùng một người thì đã làm sao? Nàng