Triệu Khương Lan cười khẽ: “Nàng ta rất thiếu tiền nhưng đứng trước cám dỗ lớn như vậy mà vẫn có thể không động lòng, điều này rất khó có được.”
“Chỉ từ điểm này ngài có thể nhìn ra được con người nàng ta rất tốt sao?”
“Cũng không phải, chẳng qua mọi việc đều nên bắt đầu từ nhỏ đến lớn, dẫu sao chúng ta mãi không thể nào hiểu tất cả các phương diện của một người, nhưng có thể dựa trên một số việc nhỏ nhặt nhìn ra được tính tình của đối phương”
Phượng vệ không khỏi gật đầu một cái: “Đúng rồi, trước đây ngài còn an bài vòng thứ hai, có tiếp tục nữa hay không?”
Triệu Khương Lan nhấc chân lên xe: "Đi thôi, đi nhìn một chút.”
Các nàng ngồi xe ngựa đến khu vực gần nhà họ Hứa, mà Hứa Mạn Nhị và nha hoàn của nàng ta vì không muốn người nhà họ Hứa biết bản thân lén ra ngoài.
Các nàng ra vào đều từ cánh cửa nhỏ ở hậu viện, cũng đã mua chuộc người trông coi cửa cố ý không la lên.
Vì không muốn làm người khác chú ý cho nên lát nữa các nàng sẽ đi qua ngõ hẻm.
Triệu Khương Lan bởi vì ngồi xe ngựa nên đến nơi nhanh hơn các nàng.
Vậy nên ở tại gần đó chờ Hứa Mạn Nhi trở về.
Triệu Khương Lan nói với chú chó nhỏ bẩn thỉu mới lăn lộn trong đống nước bùn: “Giao cho người chuyện này phải làm xong đó, ngươi yên tâm, xong việc sẽ cho người ăn ngon”
Chó nhỏ hừ hừ: “Biết rồi, không phải là giả bộ đáng thương hay sao! Cái này ta rất rành”
Triệu Khương Lan tính toán thời gian, cảm thấy xong hết rồi, để cho chó nhỏ chạy đi biểu diễn.
Chỉ thấy tại đầu hẻm, chó nhỏ vốn đang vui sướng, bỗng nhiên nằm bò trên đất, chân trước tựa như bị gãy chỉ có thể lên toàn bộ người trên đất, nhìn vô cùng đáng thương.
Phượng vệ đứng bên cạnh Triệu Khương Lan nhìn cảnh này mà trợn tròn mắt, há hốc mồm: “Công chúa, nó giả bộ quá giống luôn đó”