Dù sao thơ ca cũng chú trọng cảm giác tức thời, mà bây giờ thời tiết không phù hợp, rất dễ dàng thay đổi hương vị.
Quả nhiên có không ít người lộ vẻ mặt khó xử, một hồi lâu mới nâng bút.
Lại qua một khoảng thời gian, những bài thơ của những người được chọn lại được đưa tới, vòng thứ hai sẽ chọn ra tám người chiến thắng.
Tám người chiến thắng này lần lượt tiến vào vòng so tài cuối cùng.
Đề bài vòng cuối cùng là “Tuyết”.
Lúc này ngược lại là phù hợp khung cảnh, bây giờ bên ngoài đang rơi xuống rất nhiều tuyết, đối với đề bài này các nàng cũng coi như có cái tham khảo.
Nhưng vòng cuối cùng quy tắc mới có hơi khác biệt.
Trong tám người, người nào có ý tưởng đầu tiên, trước tiên có thể mở lời ngâm thơ.
Mà những người khác nếu cảm thấy mình có thể thắng được bài thơ của người trước thì có thể ngâm ra một bài thơ để so sánh với người trước đó.
Nếu thắng được thì người trước đó sẽ bị loại.
Nếu như không hay bằng lại là trực tiếp từ loại bản thân.
Rất nhanh, có một cô gái đã đứng lên ngâm một bài thơ.
Nàng làm rất đúng quy tắc. Tuy rằng tìm không ra một lỗi sai, nhưng có thiếu chút thú vị.
Không bao lâu, lại có một người mở lời khiêu chiến, ngâm một bài thơ khác, khiến cho bài thơ trước đó bị hạ thấp.
Bài thơ này hơi có chút thú vị.
So sánh tuyết với sợi bông thô, từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, dùng từ không hề tầm thường, người trước đó lộ ra vẻ mặt khá phân vân.
Chung quy nếu các nàng không nghĩ ra được nội dung, ý nghĩa hay hơn cô gái này, thì sẽ trực tiếp bị loại bỏ.
Lúc này, một cô gái mở miệng nói: “Liễu cô nương ví von tuy tốt, ý nghĩa trong bài thơ lại có chút nhạt nhẽo. Tiểu nữ bất tài, cũng làm một bài thơ, muốn cùng Liễu cô nương bàn luận một chút.”
Viên hoàng hậu nghe được không khỏi nhíu mày, Triệu Khương Lan đi theo cũng bật cười.
Nàng một câu trước nói luận bàn, một câu sau lại nói người ta ý nghĩa trong bài thơ kém, thật là không có một chút khiêm tốn nào.
Viên hoàng hậu nhịn không được hỏi: “Đây là con gái nhà nào?”