Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1150






Mộ Dung Bắc Uyên đánh xe ngựa đến trước Thần Hổ Môn, lúc này mới đánh thức Triệu Khương Lan.

“Công chúa Nhã Lan, đã vào cung rồi. Hôm nay thật sự đa tạ muội, nếu như không có muội thì ta sẽ không thể nào tìm được Tiên Nữ”

Triệu Khương Lan dụi dụi mắt, vẫy vẫy tay nói: “Giữa ta và huynh không cần nói lời đa tạ, vậy ta xuống xe trước đây, huynh đi về cẩn thận một chút, còn phải nhớ đem xe ngựa này trả lại cho người ta nữa đó”.

Hắn gật đầu, tiễn một đoạn nhìn bóng lưng nàng rời đi.

Đợi đến khi Triệu Khương Lan đi xa rồi, Mộ Dung Bắc Uyên mới quay lại mà rời đi.

Sau khi trả chó săn trở về lại Đại Lý Tự, hồ ly nhỏ lười biếng đưa cái chân của mình ra vẩy vẩy, rất là miễn cưỡng các biệt cho săn đã ở bên cạnh cùng nó chịu khổ suốt cả quãng đường.

Mộ Dung Bắc Uyên nói lời đa tạ với Nghiệm Chính: “Đa tạ Nghiêm đại nhân đã tương trợ, nếu như không phải có Đại Lý Tự giúp đỡ, sợ là nó đã mất rồi”

Nghiêm Chính đưa vòng tay lên: “Thần vượng điện hạ khách khí rồi, có thể giúp được điện hạ là vinh hạnh của vị thần”

Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên đem trả lại xe ngựa thì liền ôm lấy Tiên Nữ rồi chậm rãi đi về vương phủ.

Người trong vương phủ nhìn thấy tìm được Tiên Nữ rồi liền nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Dung Nhật và Dung Sương đã chuẩn bị xong mấy loại đồ chơi từ sớm, đồ ăn ngon, đều đặt trước mặt cho Tiên Nữ.

Bọn họ có chút nịnh nọt nhìn nó mà nói: “Ngươi không được chạy nữa đâu nha, làm cho ta lo lắng muốn chết luôn!”.

Tiên Nữ đắc ý khịt khịt mũi, trong lòng nghĩ, lần này chạy trốn khỏi nhà xem ra cũng có chút hiệu quả.

Đến mấy bọn tiểu quỷ này cũng đều biết lấy lòng nó.

Có thể thấy con người chính là sau khi mất đi rồi mới biết trân quý, chậc chậc, đúng là loài người nông cạn mà.

Sau khi sắp xếp cho Tiên Nữ xong, Mộ Dung Bắc Uyên với vẻ mặt lạnh lùng, hạ lệnh nói: “Đưa Vương phi đến đây, còn có nha hoàn gọi là Linh Đan bên cạnh nàng ta kia, bảo nàng ta cùng đến đây luôn!”

Sau khi Triệu Thanh Nghi dẫn theo Linh Đan đi đến Tịch Chiểu Các, nhìn thấy Tiên Nữ lại đang ngồi trên chiếc ghế lông mềm mại, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.

chapter content