Tâm trạng Mộ Dung Bắc Uyên càng trở nên nặng nề. Triệu Khương Lan vốn dĩ cũng không thích chỉ trích tính cách của người khác. Trước đây Triệu Thanh Nghi cũng đã làm không ít chuyện quá đáng, nàng đều chỉ phàn nàn một ít rồi thậm chí còn giúp nàng ta che giấu. Nhưng là bây giờ nàng có thể nói ra như vậy, có thể thấy được nàng đã bất mãn với Triệu Thanh Nghị đến cực điểm. Triệu Khương Lan vừa định nói cái gì. Nhưng bởi vì có chút lạnh, nàng không nhịn được lại hắt xì. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn quần áo trên người nàng dính không ít nước, mà bên ngoài trời mưa cũng không có dấu hiệu dừng lại,
Hắn nhịn không được nói: “Không được, muội cởi y phục ra dùng lửa hong khô đi. Quần áo ướt sũng mặc lên người sẽ rất dễ sinh bệnh”
Bởi vì áo choàng của hắn phủ đầy lông, che hết nước mưa nên quần áo bên trong cũng không bị ướt. Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ nghĩ, hắn đem cởi áo choàng của mình ra đưa cho Triệu Khương Lan.
“Trước tiên muội hãy mặc y phục của ta đi, đừng để mình bị lạnh. Sau đó hong khô y phục của mình rồi hãy mặc vào”
Nói xong hắn lập tức xoay người không nhìn tới nàng, lỗ tại hắn vô thức đỏ lên. Nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Bắc Uyên thẹn thùng, Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy buồn cười. Thật ra bọn họ dáng vẻ gì cũng đều đã thấy qua, làm vợ chồng lâu như vậy, những cái gì không nên thấy cũng đều nhìn thấy hết cả rồi. Nhưng là Mộ Dung Bắc Uyên đối với cái này cũng không hiểu rõ sự tình. Hắn nói xong còn đang suy nghĩ đề nghị của mình qua đường đột đối với công chúa Nhã Lan có phải hay không. Nhưng nếu như không hong khô y phục của nàng, nếu ngã bệnh thì rất là phiền toái.
Triệu Khương Lan cũng không khách khí với hắn, không chút xấu hổ gì cởi bỏ y phục trên người. Nàng cầm quần áo dựng lên nhánh cây phía trên, đặt ở bên đống lửa cẩn thận hong khô. Trên người nàng chỉ duy nhất một chiếc áo choàng của Mộ Dung Bắc Uyên. Tuy là không chắc chắn, nhưng cũng có thể che đậy hoàn hảo. Triệu Khương Lan nhẹ ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một chút, chỉ cảm thấy tại sao hắn không lại đây ngồi, không khí lúc này cũng quá là quái dị đi.
Nàng liền mở miệng nói: “Thần vương, huynh cũng nên quay người lại đây đi, ta mặc áo choàng của huynh rồi, cũng không có việc gì nữa”