“Bị thương! Con vật nhỏ kia đang bị thương thì có thể chạy đi đâu được?” Triệu Khương Lan rất kinh ngạc.
“Ta cũng không biết. Ta tìm khắp cả hoàng cung cũng không thấy đâu cả, cho nên bất đắc dĩ mới đến đây tìm muội. Hôm qua nhìn nó có vẻ tâm trạng không tốt lắm, dường như nó đang chịu oan ức gì. Dù cho ai nói chuyện với nó, nó cũng không để ý. Ta thực sự rất lo lắng cho tình hình của nó”.
Triệu Khương Lan có thể nhận thấy được Mộ Dung Bắc Uyên rất thích Tiên Nữ. Nếu thực sự không tìm thấy Tiên Nữ nữa, hắn đương nhiên sẽ rất khó chịu.
Vì vậy, nàng liền nghĩ ra được một sáng kiến: “Trên người hồ ly có mùi rất đặc biệt, nếu như... Tìm chó săn hỗ trợ tìm nó có khi lại dễ dàng hơn. Ta nghe nói ở Đại Lý Tự có nhiều chó săn có khả năng nhận biết mùi rất nhạy bén. Thuận lợi là gần đây lại không có chuyện gì xảy ra, ta có thể mượn Đại Lý Tự khanh Nghiệm Chính một vài con. Ta có thể đem đồ vật thường ngày của Tiên Nữ cho bọn chúng ngửi, rất có khả năng sẽ có manh mối”
Ý kiến này quả là không tồi, hai người lập tức không chậm trễ nữa, cùng nhau xuất cung đi về hướng Đại Lý Tự. Đại Lý Tự khanh Nghiệm Chính nghe họ đến mượn chó, hắn lập tức cho mượn mà không hề do dự.
Nhưng hắn không nhịn được mà phải nhắc nhở: “Điện hạ, công chúa, tính tình của những con chó này cũng không phải là dịu dàng. Mặc dù có khứu giác rất tốt, nhưng trong nhiều lúc hai người vẫn phải đề phòng tránh để chúng làm mình bị thương”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Đa tạ Nghiêm đại nhân. Không sao?
Nàng cầm những thứ đồ dùng Tiên Nữ thường xuyên dùng bỏ trước mũi của bọn chó săn rồi cho chúng ngửi thật kĩ.
Sau đó nàng sờ vào đầu chúng, giải thích: “Nghe cho kĩ, các người bây giờ phải nhanh chóng giúp ta tìm hồ ly nhỏ, nhưng nhất định các ngươi không được làm nó bị thương. Sẽ có binh lính đi theo các ngươi. Chỉ cần có động tĩnh gì, các ngươi hãy quan sát thật kĩ và báo động cho binh lính”