"Tam ca cũng sống trong cung rồi, tại sao vậy?"
Trong ấn tượng của hắn, việc đi lại của Mộ Dung Bắc Hải tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi.
Nhưng kể từ khi hắn không làm Thái Tử nữa, thì số lần tiến cùng cũng giảm bớt, vậy mà có thể sống ở trong cung, thật sự khó hiểu.
"Bởi vì công chúa Nhã Lan thông thạo y thuật, là đại phu của Tam ca con. Vì vậy, cho hắn ở bên cạnh công chúa Nhã Lan để thuận tiện trị liệu."
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía Triệu Khương Lan trong mắt hiện lên nhiều phần tán. thưởng: "Thật hiếm có một người tinh thông cầm kỳ thi họa còn biết về y thuật như muội muội, đây đúng là phúc khí của Thịnh Khang. Vậy nếu như sau này bổn vương không thoải mái chỗ nào, phải làm phiền muội muội xem bệnh giúp bổn vương rồi".
"Không đâu" Triệu Khương Lan buột miệng nói, nói xong mới nhận ra không ổn.
Nàng lại nói thêm: "Ý của ta là, thân thể của điện hạ nhất định sẽ khoẻ mạnh, phúc khí kéo dài, sẽ không ngã bệnh đâu"
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên ấm áp, nhẹ giọng nói: "Vậy thì đa tạ lời chúc của muối trước nhé."
Kể từ lần đầu gặp mặt cho đến tận hôm nay, hai người chưa bao giờ nói chuyện khách khí với nhau như vậy.
Triệu Khương Lan có chút không quen, không thể nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên cứ ở đây, nàng cũng không thể đi trước được.
Dù sao khoảng thời gian ngắn ngủi này, cũng là một trong số ít cơ hội để bọn họ có thể gặp nhau.
Cuối cùng, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: "Mẫu phi, nhi thần cũng nên hồi phủ rồi. Chắc hẳn Vương phi vẫn đang chờ nhi thần về dùng bữa tối, buổi chiều nàng làm điểm tâm, nhi thần cũng chưa kịp dụng"
Nụ cười của Hoa quý phi nhạt đi, vô thức mà nghĩ đến Triệu Khương Lan.
Nhưng Triệu Khương Lan lại vội vàng đứng lên: "Mẫu phi, không, Hoa phi nương nương, nhi thần nhớ ra còn có chút việc, nên con đi trước một bước."
“Uyên Nhi, nếu như con đi ra ngoài, vậy tiện đường tiễn công chúa thay bổn cung đi."
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng đồng ý, Triệu Khương Lan có chút buồn bực muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, đành im lặng đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua cánh cửa, tinh thần Triệu Khương Lan hơi mất tập trung, suýt nữa bị vấp ngã.
Nàng đang muốn vịn lấy thứ gì đó bên cạnh, Mộ Dung Bắc Uyên đã nhanh tay nhanh mắt tiến lên kéo nàng lại, Triệu Khương Lan quay đầu lại, tầm mắt rơi trên ngón tay của hắn.
Trên ngón tay áp út của Mộ Dung Bắc Uyên, vẫn đeo một chiếc nhẫn.
Hắn không hề tháo ra, Triệu Khương Lan nói thầm ở trong lòng.
Nàng quên nói lời cảm ơn, ngược lại mở miệng nói: "Chiếc nhẫn của Vương gia rất đẹp."
"Vậy sao?" Mộ Dung Bắc Uyên chìa tay ra nhìn: "Hình như đây là vật cũ của một người, sau khi bổn vương tỉnh lại đã thấy đeo trên ngón tay rồi, nhưng lại không nhớ rõ từ đâu mà ra"
"Thứ có thể đeo trên ngón tay, nhất định là thứ trong lòng quý trọng, nếu như Vương gia không nhớ rõ nữa, vậy phải đeo thật chắc mới được, có thể là do một người rất quan trọng tặng cho ngài."
"Bổn vương cũng cho là như thế!
Hắn nhẹ nhàng buông lỏng Triệu Khương Lan ra: "Ở đây nhiều bậc cửa, cẩn thận chút."
Triệu Khương Lan đi về hướng Phương Niên điện, khác với con đường ngoài cùng lúc đầu.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại hỏi: "Không biết có phải bây giờ Sơn Vương ở trong cung không, hiện đang ở nơi nào?".
"Sơn Vương tạm thời đang ở Minh Hi Đường, cách Phương Niên điện không xa. Vương gia muốn đi thăm sao?"
"Được. Đúng lúc tiễn nàng trở về"
Khóe miệng Triệu Khương Lan khẽ nhếch lên, bước chân không tự chủ được mà đi chậm lại.
Mộ Dung Bắc Uyên dường như cảm nhận được, cũng giảm tốc độ lại, hai người chỉ cách xa nhau khoảng nửa thước, chậm rãi mà đi về phía trước.