"Mấy tháng từ Vinh Dương đến Kinh Thành, nhi thần đều dựa đan dược để kéo dài tánh mạng, cũng không ăn uống, vì vậy mới gầy đi một chút. Cũng may mọi người trong phủ dốc lòng chăm sóc, đồ ăn thức uống đều tiến hành theo trình tự, qua một thời gian ngắn nữa có lẽ sẽ khôi phục trở lại"
Viên hoàng hậu nghe đến đây không nhịn được hỏi: "Vậy mọi chuyện trong quý phủ của con đều tốt chứ? Có cái gì không thích ứng được không?"
Bà khó hiểu hỏi về Triệu Thanh Nghi.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên cũng không rõ ràng cho lắm, lắc đầu: "Mọi thứ bình thường, cũng không có gì khác biệt"
"Lúc trước không phải Cổ Vương nói, bệnh của con sẽ quên.."
"Hoàng hậu!"
Chiêu Vũ Đế cắt đứt lời của bà, dường như không muốn để bà nhắc đến chuyện này.
Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ một tiếng: "Chỉ sợ ảnh hưởng lớn nhất chính là quên đi Vương phi, cũng may nàng cũng không hề để ý, cho dù chịu không ít đau khổ cũng chưa từng biểu lộ ra, sau này nhi thần nhất định sẽ bù đắp cho nàng, cố gắng tốt với nàng một chút."
"Tính tình của nàng ta hướng nội, không thích giao tiếp, nếu như có người nào đó khăng khẳng muốn đến Vương phủ gặp các con, con cũng cố gắng đừng để Thần Vương phi ra mặt xử lý."
Chiêu Vũ Đế đặc biệt dặn dò câu này, không biết tại sao, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy lời này rất có thâm ý.
Hoàng hậu vội vàng nhắc nhở: "Uyên Nhi, con đừng nói chuyện thăm hỏi với bổn cung và phụ hoàng của con nữa. Trong khoảng thời gian này có lẽ mẫu phi của con cũng vô cùng lo lắng, vẫn nên tranh thủ thời gian đi thăm Hoa quý phi đi."
Mộ Dung Bắc Uyên đang có ý này, đứng dậy cáo từ.
Hoàng hậu thở dài: "Khương Lan nàng..."
"Trên đời này đã không còn Khương Lan nữa rồi, hoàng hậu cẩn thận lời nói."
"Dù cẩn thận thế nào, công chúa Nhã Lan với Uyên Nhi không thể tiếp tục không gặp mặt nhau, ngài càng không thể nhất quyết không cho nàng gặp Uyên Nhi, như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi."
"Không phải trẫm không cho bọn chúng gặp mặt. Chỉ cần Mộ Dung Lan có thể khống chế được cảm xúc, trẫm sẽ không cố ý làm khó nàng nữa".
Đúng là vẫn để liên hoàng hậu nói trúng rồi, không thể để hai người tiếp tục không gặp mặt.
Lúc này, Triệu Khương Lan đang ở trong điện của Hoa quý phi.
Hoa quý phi đương nhiên biết rõ chuyện nàng được sắc phong công chúa, Thần Vương phủ đã đổi Vương phi mới.
Nghe nói Triệu Khương Lan đã tiến cung, bà liền cho người gọi đến trước mặt.
Hoa quý phi là một người tốt tính, tuy rằng ngày thường không thích để ý đến những việc vặt, nhưng chuyện của Thần Vương phủ, bà lại rất quan tâm.
Bà áy náy mắc nợ quá nhiều thứ đối với Triệu Khương Lan.
Hết lần này tới lần khác không muốn đồng ý, cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể nói ra vài câu an ủi trong lòng, hy vọng nàng nghĩ thoảng một chút.
Hai người đang nói chuyện, cung nữ bên ngoài hấp tấp vội vàng vào cửa: "Nương nương, công chúa, Thần Vương điện hạ đến rồi, lúc này đã sắp đến ngoài điện rồi."
Lúc cung nữ nói lời này không khỏi nhìn về phía Triệu Khương Lan, nghĩ thầm có nên để công chúa tránh đi hay không.
Triệu Khương Lan hiểu được ý của nàng ta, chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại bị Hoa quý phi kéo lại.
"Đi cái gì?"
"Mẫu phi, nếu như để điện hạ nhìn thấy con, chỉ sợ.."
"Hắn nhận ra con sao?"
Triệu Khương Lan tiếp tục trầm mặc, đúng vậy, hắn nhận ra nàng sao?
"Chỉ cần con vẫn còn ở Thịnh Khang một ngày, hai người các con vẫn có rất nhiều cơ hội gặp mặt, chẳng lẽ con lại muốn tiếp tục né tránh hắn? Ở lại đi, bổn cung biết rõ, con muốn gặp hắn, vậy thì đường đường chính chính quang minh chính đại mà gặp mặt, cũng không phải là việc gì mất mặt!"
Nếu như Hoa quý phi đã nói như vậy rồi, Triệu Khương Lan chỉ đành ngồi xuống.