Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 774




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 774

Thị vệ nghe thấy liền sợ hãi, liên tục cười làm hòa đứng sang một bên.

Rõ ràng nghe nàng ấy là công chúa Vinh Dương nhưng nam nhân này còn có thể không nhúc nhích, không có một tia niềm nở hay nịnh hót, điều này làm Lạc Thiên Ý có chút kinh ngạc.

Phải biết là, người xung quanh nàng ấy đều coi nàng là trời mà vây quanh, hận không thể nói nàng thành tiên nữa trên trời.

Trên đời này ngoài bệ hạ ra, thật sự không có mấy người dùng thái độ lạnh nhạt này đối xử với nàng ấy.

Lạc Thiên Ý cảm thấy vô cùng mới lạ, không thể không nghĩ đến cách hai người chung sống với nhau khi gặp nạn.

Bởi vì phải giả làm phu thê, bọn họ chỉ có thể đêm đêm ngủ chung một giường.

Tuy rằng hẳn trầm mặc kiệm lời, nhưng khi nàng ấy cần giúp đỡ hẳn đều làm xong mọi việc mà không nói một lời.

Nam nhân này, cho dù bất cứ lúc nào, đều có một loại hấp dẫn không thể hình dung được.

Lạc Thiên Ý nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng đột nhiên nóng lên, không khỏi lại gần hơn.

“Này, năm đó sau khi ngươi rời đi, ta phái người đi tìm ngươi, nhưng không có chút tin tức nào, ngươi đi đâu vậy?”

Phú Sơn khó hiếu nhìn nàng ấy một cái: “Công chúa tìm ta làm gì, có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao?” Lạc Thiên Ý mặt mày xinh đẹp quyến rũ, lời nói ra cũng làm người ta mơ màng.

“Dù gì, ngươi cũng từng là “phu quân” của bản cung”

Vừa dứt lời, đừng nói là đám người đằng sau công chúa Lạc Thiên Ý bị dọa sợ, đến hai người đi theo Phú Sơn kinh ngạc.

Hai mắt bọn họ sắp trợn rớt ra ngoài, người người nữ nhân này không phải là công chúa của nước địch sao?

Phó tướng sao có thể thành thân với phụ nữ của nước địch, chuyện này xảy ra lúc nào.

Phú Sơn bất lực nhìn nàng ấy: “Xin công chúa cẩn thận lời nói, đừng nói những lời làm mọi người hiểu lầm”

“Bản cung chỉ là đang kể sự thật, không lẽ ôn chuyện cùng bạn cũ cũng phải suy nghĩ trước khi nói sao?”

Lạc Thiên Ý vừa nói, vừa đánh giá Phú Sơn từ trên xuống dưới.

Tuy vóc dáng không thay đổi quá nhiều, nhưng không biết tại sao, nam nhân này lại trông thận trọng trầm lảng hơn ba năm trước.

Khuôn mặt vốn đẹp trai xuất chúng đó, dưới sự ảnh hưởng của năm.

tháng, dường như càng có cảm giác dày dặn.

Cũng không biết, người này làm gì, là người ở đâu.

Nàng ấy càng trở nên tò mò, trong lòng ngứa ngáy.

Phú Sơn không thích cách nàng đánh giá trực tiếp như vậy, có chút khó chịu nói: “Ta và bằng hữu còn phải đi gấp, thiết nghĩ công chúa cũng có việc bận, tại hạ không quấy rầy nữa, cáo từ”

“Đứng lại! Bản cung cho ngươi đi rồi sao?”

Lạc Thiên Ý kéo tay áo hắn: “Bản cung khó khăn lảm mới tìm thấy ngươi, sao có thế để ngươi đi dễ dàng như vậy”

Phú Sơn nhíu mày: “Ý của người là?”

Phú Sơn yên lặng nhìn nàng ấy, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhịn không được hỏi: “Người bây giờ muốn đi đâu?”

“Bản cung đến Chức Du, tất nhiên ở tại phủ vương huynh Chấp.

vương của tôi, ngươi đi cùng bản cung, bao gồm bằng hữu của ngươi cũng được coi như khách quý, sẽ không đối xử tệ với các ngươi đâu.”