*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhất là hắn ta còn có một khuôn mặt thanh tú giống với Mộ Dung Bắc Hải mấy phần, vừa nhìn thì khiến người ta có chút xót xa.
Triệu Khương Lan nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, mắt bị thương là do lưỡi dao sắc bén lưu lại, hoàn toàn phế đi, không có khả năng khôi phục nữa.
Nhưng mà cổ họng là dùng thuốc xông hỏng, ngược lại có khả năng còn có cơ hội nói chuyện.
Nếu như có thể chữa khỏi, dù sao so với cái gì cũng không nói được tốt hơn.
Triệu Khương Lan nói suy nghĩ này với Mộ Dung Bắc Uyên, Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Tùy nàng thôi. Dù sao tam ca còn có lòng thương xót đối với hắn, hoàn toàn không thèm để ý, tất nhiên sẽ không trách nàng tự ý chủ trương để hắn mở miệng.”
Nàng liền cảnh cáo nói: “Vì để sau này ngươi có thể tiếp tục sống sót, bổn cung có thể tìm cách chữa trị cổ họng thay ngươi.
Nhưng mà ngươi phải thề, tất cả chuyện trước đây từ nay về sau không được phép nhắc tới cho bất luận kẻ nào, nếu không trên đời này có rất nhiều người không tha cho ngươi, cẩn thận rước họa vào thân.”
Tô Niên liên tục gật đầu.
Triệu Khương Lan liền dẫn hắn ta đến “Lan Tâm”, khai một phương thuốc thanh nhiệt giải độc, bảo Tiểu Dương sắc thuốc cho hẳn ta uống.
Chờ sau này hẳn ta bình phục, cho ít bạc đuổi đi là được.
Trong hoàng cung, Chiêu Vũ Đế nhìn thấy lời khai liền tức giận trực tiếp vỗ bàn.
“Lâm Dĩnh này quả nhiên là mượn gan ông trời! Vậy mà dùng một nữ nhân đã làm thê tử người ta, giả mạo thân thể trong sạch gả đến ‘Vương phủ, may là lúc đó con kiên trì để nàng ta làm Trắc phi, người này nếu phong Vương phi, há chẳng phải đã quá tiện nghỉ cho bọn họ sao”
Mộ Dung Bắc Hải đối với việc này ngược lại phản ứng rất bình thản.
Vốn dĩ để cho Lâm Linh Nhi vào phủ hản đã rất mất hứng, chẳng qua là vì dỗ hoàng hậu vui về.
Bây giờ xảy ra vụ bê bối này, nghĩ đến một thời gian nữa hoàng hậu sẽ không lấy chuyện này thúc giục hắn, càng không mạnh mẽ nhét cho hắn người mà hẳn không thích.
“Phụ Hoàng, ngọc điệp của Lâm Linh Nhi có phải cũng nên hủy bỏ hay không”
Chiêu Vũ Đế ngạnh cổ: “Đương nhiên phải hủy bỏ, loại người không bằng súc sinh này, làm sao có thể ở trong gia phả của Hoàng gia, bây giờ trãm hạ lệnh, đem mọi thứ của Lâm Linh Nhi đều hủy bỏ hết. Còn nữa, nhà họ Lâm phạm phải tội ác tày trời, một người cũng đừng nghĩ trốn, chọn ngày xử trảm! Biểu ca đó của Lâm Gia Uyển là đồng phạm, cùng nhau xử trảm, những người còn lại toàn bộ lưu đày”
Mộ Dung Bắc Hải thở dài: “Lưu đày thì không cần đâu, những người khác có lẽ hoàn toàn không biết, suy cho cùng chỉ là họ hàng, nói không chừng cũng là bị uy hiếp, một mình Trần Tư Thanh bị xử trảm là được rồi”
“Vậy thì biếm làm thứ dân, nhà họ Trần trong vòng ba đời, không được vào triều làm quan”
“Được, cái này con sắp xếp đi”
Bởi vì sợ thân phận vu y của Triệu Khương Lan bị bại lộ, Mộ Dung Bắc Hải vẫn giấu giếm đây là Tử Sát làm hại.
Lúc này Chiêu Vũ Đế hỏi đến, Mộ Dung Bắc Hải cũng chỉ có thể giải thích: “Muội ấy đúng giờ giúp nhỉ thần châm cứu, nhưng cũng phải xem năng lực khôi phục của bản thân nhi thần. Đại khái dư độc trên cái chân này là nhiều nhất, cho nên tốn thời gian hơi lâu”
Tính ra, hẳn đã rất lâu không có mơ đến những thứ này rồi.
Triệu Khương Lan từng nói, Tử Sát ít thì năm tháng, nhiều thì mười tháng Cũng không biết khi nào, mới có thể cởi bỏ hoàn toàn.