Đông Diêu xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn, rất nhanh, năm ngón tay tay phải, móng tay cũng bị cạy ra hết rồi.
Sắc mặt Trân Tư Thanh từ tái nhợt chuyển sang vàng như nến, vô cùng sợ hãi.
Hết lần này tới lần khác chân Đông Diêu còn từ từ dẫm nát bàn tay không có móng tay của hẳn.
Sức lực tăng thêm, Trần Tư Thanh trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh.
Ào.
Một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân xuống, Trần Tư Thanh bị sặc, không thể làm gì khác hơn là lại bị buộc cho tỉnh táo.
Loại đau nhức cắt thịt này lan tràn ra toàn thân, hẳn đau đến muốn chết đi.
Thấy Đông Diêu còn muốn đổi một tay kia, Trần Tư Thanh chịu không được nữa rồi.
“Không cần, không cần, ta khai! Là Lâm Linh Nhi, Lâm Linh Nhi muốn giả mạo hài tử của vương gia, thế nên để cho ta tìm đến một tiểu quan đồng hương dáng vẻ có chút giống như ngài. Đều là Lâm Linh Nhi sai sử ta, nàng lấy thân phận Trắc phi vương phủ uy hiếp ta, †a không dám từ chối, vương gia, chuyện không liên quan đến taI”
“Thế nên, đứa bé trong bụng của nàng ta, trên thực tế là của Tố Ninh”
“Vâng.. – Mộ Dung Bắc Hải nhắm hai mắt lại, hồi lâu mới thở ra một hơi.
Tố Ninh đã sớm bị làm cho sợ đến co lại thành một đoàn, động cũng không dám động.
Mộ Dung Bắc Hải vẫn muốn xác nhận một chuyện khác.
Hãn đi tới trước mặt Tố Ninh, nâng mặt Tố Ninh lên: “Nói cho bổn vương, nữ nhân kia lên giường với ngươi, thời điểm các ngươi lần đầu tiên làm, nàng có còn lạc hồng hay không.”
Tố Ninh phía sau lưng dán vách tường, không dám động.
“Không phải sợ. Bổn vương không phải là kẻ lạm sát người vô tội, nếu như ngươi nói thật, ta tha cho ngươi một mạng”
Tố Ninh ra dấu tay, muốn viết.
Dịch Chân cho hẳn cầm viết.
Chỉ thấy hắn run rẩy mà viết: “Không phải là lần đầu tiên, rất thành thạo.”
Mộ Dung Bắc Hải kinh ngạc nhìn mấy chữ kia.
“Ngươi xác định?”
Tố Ninh điên cuồng gật đầu.
Hãn là tiểu quan, học được nhiều nhất là công phu giường chiếu, sẽ không đến ngay cả loại chuyện này cũng phân không rõ.
Thế nên khi đó hắn mới có suy đoán, cái vị quý nữ tìm đến hẳn kia là nữ chính tử tôn quý nhà ai.
Nhưng đánh chết hắn cũng không dám tin, đối phương là nữ quyến vương phủ.
Nàng không sợ chết sao!
Trong lòng Mộ Dung Bắc Hải xuất hiện rất nhiều cái ý niệm trong đầu.
Lâm Linh Nhi có kỹ thuật thành thạo sao?
Nếu như nàng ta là một thiếu nữ nuôi dưỡng ở khuê phòng, đối với chuyện như vậy phải là không biết chút nào mới đúng.
Chỉ sợ ở đám cưới lúc trước, Lâm phu nhân có chỉ dạy cho nàng ta, bình thường đại gia khuê tú, cũng chỉ sẽ cảm thấy ngượng ngùng với ngây thơ mà thôi.
Tuyệt sẽ không để cho một cái đồng hương tiểu quan nói hai chữ chắc chắn “Thành thạo”
Còn có tác phong lớn mật âm độc của Lâm Linh Nhi cho tới nay, cũng làm cho lòng người khắp nơi phát rét.
Đây thật là một ý nghĩ của tiểu nữ tử nuôi lớn ở trong trang nên có sao?
Nhưng mà Mộ Dung Bắc Hải nghĩ, thủ đoạn âm ngoan bỉ ổi như vậy, càng giống là nữ tử am hiểu sâu sắc ám đấu bên trong mới đúng.
Trong đầu hẳn nghĩ tới một người khác.
Một người vốn nên chết rồi, nhưng là nữ nhân có cái chết không minh bạch.
Lâm Gia Uyển, tỷ tỷ Lâm Linh Nhi.
Nếu như từ đầu tới cuối, người gả cho hẳn hoàn toàn không phải là Lâm Linh Nhi, mà là Lâm Gia Uyển sao?
Mộ Dung Bắc Hải ánh mắt âm u, suy nghĩ này ở trong lòng hẳn dần nghiêm túc hơn.