Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 48




“Người nói cái gì?” Mộ Dung Bắc Uyên sững sở, cho là mình nghe lầm. “Vết thương của bản vương chẳng lẽ không phải Giang Dương xử lý sao?” “Cũng không phải là a, Giang đại phu lúc sau mới đến, nhưng lúc đó ngài ấy hoảng loạn không làm gì được, nếu đợi hắn cũng không biết chảy bao nhiêu máu đầu. Vương phi liền dùng thuốc thay ngài cầm máu, thanh tẩy vết thương, về sau còn khấu hai mươi mấy châm. Ngài khoan hãy nói, y thuật của Vương phi quá lợi hại, ngay cả Giang đại phu cũng mặc cảm đâu.”

Mộ Dung Bắc Uyên triệt để sửng sốt: “Vậy, vậy nàng khi nào thì “Trắc Phi đến thi đi. Lúc đầu Vương phi không muốn để Trắc di?”

Phi ở lại, nàng là đại phu muốn tự mình chiếu cổ ngài, thế nhưng là

Trắc Phi khóc ầm ĩ, Vương phi cũng chỉ phải để cho nàng đi vào.” Sao lời Đông Diêu cùng Thẩm Hi Nguyệt nói không giống? Là bởi vì Thẩm Hi Nguyệt không biết mới nói như vậy sao, hay là bởi vì có gì khác?

Đông Diêu còn nghĩ tới một chuyện, có chút hưng phấn nói: “Hôm qua thuộc hạ giống như nhìn thấy Vương phi từ trong tay áo móc ra một bình dược cầm máu. A, chính là cái này, bình nhỏ màu trắng này, thật sự là kỳ quái, nàng làm sao mang nhiều thứ như vậy.”

Mộ Dung Bắc Uyên nheo mắt: “Đưa cho bản vương nhìn xem.

Hãn ngược ngửi đ bột phần kia: “Giống như là giáp tro cốt, không phải là thứ thường thấy, Triệu Khương Lan vì sao lại mang tại trong tay áo?”

Hằn bằng nhiên lại nghĩ đến trước đó tại Ngũ vương phủ xảy ra chuyện kia, nàng cho người thị vệ kia dùng Ma Phí tán.

Một người bình thường thế mà lại tùy thân mang theo thuốc tế, hãn khi đó suy nghĩ phức tạp nên không để ý, hiện tại xem ra, có rất nhiều thứ không tầm thường. Như nếu phỏng đoán lúc trước, lúc bị giam tiến trong lao ngục, nàng nói nhặt được thiên là tán của Ninh Vân công chúa làm rơi..

Chỉ là trước khi Thân vương đến, không thể đoán được hàng sẽ bị giam lại, cũng chưa chắc nàng có thời gian có thể chuẩn bị thứ kia. Hết lần này tới lần khác, nàng liền có thể thân không biết quý không hay theo đồ

Đây là chuyện rất kỳ quái

Nghĩ tới Triệu Khương Lan cũng không phải không quan tâm mình, sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên thả lỏng, trong lòng thoải mái một chút.

Nhưng hắn rất nhanh lại không được tự nhiên nghĩ, thoải mái cái quỷ, nữ nhân kia thái độ gì hãn mới không thèm quan tâm đâu!

Nhưng lại qua mấy canh giờ, Triệu Khương Lan vẫn không tới.

Mộ Dung Bắc Uyên đành phải đem Đông Diêu gọi tới: “Đi, hỏi thăm Vương phi, vét thương bản vương còn có cái gì cần lưu ý.” Không bao lâu Triệu Khương Lan không đến, Đông Diêu ngược lại mang theo đỏ Hồng Mai đến

Hồng Mai lúc đầu thật không dám đến tẩm điện Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng lại sợ nói Vương phi đang ngủ sẽ làm Mộ Dung Bắc Uyên oán hận Triệu Khương Lan, liền chủ động yêu cầu đi theo Đông Diêu tới giải thích một chút. “Ngươi nói nàng còn đang ngủ?” Mộ Dung Bắc Uyên quả nhiên nhíu mày, Hồng Mai vội nói: “Không phải vương gia, Vương phi ngày thường chưa hề như vậy, nô tỳ luôn cảm thấy hôm nay khác thường” “Không bình thường thế nào?” “Nô tỳ bởi vì không yên lòng tình trạng Vương phi, vụng trộm vào xem mấy lần, phát hiện Vương phi lúc ngủ thần sắc rất bất an, luôn luôn cau mày, mà nô tỷ thử nhẹ nhàng kêu nàng, cũng không đánh thức được.”

Ngoài cửa, Giang Dương vừa nhìn xem bệnh trở về, chợt nghe đến câu này tâm cũng lo “Vương phi có phải bị ác mộng nên ngủ mê rồi?”

Mộ Dung Bắc Uyên không hiểu hỏi “Có ý gì?” “Thuộc hạ trước kia gặp được tình huống này, nếu như một người cực độ lo nghĩ cùng lúc mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ lâm vào ác mộng Ác mộng không ngừng, thế nhưng rất khó từ trong mộng tỉnh lại, thậm chỉ sẽ càng không ngừng năm. Gặp được loại tình hình này, thân thể ngược lại sẽ càng thêm buồn ngủ, toàn thân bất lực”

Nghe hắn kiểu nói này, Mộ Dung Bắc Uyên tâm tình có chút khó tả”Cực độ lo lắng cùng mệt mỏi? Vương phi rất lo lắng sao?” Giang Dương gật đầu, “Đúng a, hôm qua nhìn thấy vết thương của ngài, Vương phi đều không ngừng tại tự trách, nói là do nàng.

Mà ngài trên thân và hơn hai mươi châm, đây không phải chuyện tầm thường, rất hao phí thể lực, Vương phi lúc ấy làm xong một đầu mồ hội.”

Mộ Dung Bắc Uyên giật mình, một hồi lâu mới căn dặn Giang Dương: “Nhớ kỹ kê thuốc an thần cho nàng.”