Nha hoàn xụ mặt xuống: “Chưa nghe thấy bao giờ”. “Vậy có thể nói cho ta biết thân phận chủ tử nhà ngươi không? Vì sao ngài ấy lại bị giam vào lãnh cung này chứ?” Nha hoàn thấy vẻ mặt của Hồng Vân không giống như là đang cười nhạo các nàng nên mới bằng lòng trả lời.
“Ba năm trước đây tiểu chủ nhà ta tuyển tú tiến cùng với danh hào Du tài tử, là đích nữ của Ngự sử Trung Thừa tiền nhiệm Vương đại nhân. Sau đó lại vì bị người khác vụ hãm nên khiến cho Hoàng Thượng ghét bỏ, đày vào lãnh cung, nhưng rõ ràng chuyện năm đó chỉ là một sự hiểu nhầm”
Hồng Vân thầm kinh ngạc trong lòng.
Nếu như nói chuyện ba năm trước đây thật sự có gì đó sai lầm thì người bình thường cũng sẽ không để ý cho tới bây giờ.
Chẳng lẽ có oan tình gì mới ư?
Nhưng nhìn thái độ của nha hoàn này thì rõ ràng nàng ta không muốn nói thêm gì nữa.
Hồng Vân không còn cách nào khác nên đành để Phượng Vệ đến đây.
“Nói cho vương phi biết bài thơ kia đã có manh mối rồi”
Thần vương phủ, Triệu Khương Lan nghe thấy Mai Hương truyền lại thì con mắt sáng rực lên.
“Thật chứ? Cũng trùng hợp thật đấy, nói như thế cũng phải cảm ơn ý tưởng đột phá của Sơ phi nương nương, để cho Hồng Vân có chút manh mối. Không được, bản cũng phải đi tìm Sơn vương một chuyến”
Trước khi Mộ Dung Bắc Hải xảy ra chuyện thì hắn vẫn luôn ở trong trong Đông cung, có lẽ hắn sẽ biết chuyện trong hậu cung hơn.
Lúc Mộ Dung Bắc Hải thấy Triệu Khương Lan chạy tới một cách vội vàng, trên mặt lại có nét vui mừng thì đã biết nàng đã có đầu mối.
“Tam ca, huynh có ấn tượng gì với vị Du tài nhân đang ở trong Chu Vân cung kia không?”
Mộ Dung Bắc Hải im lặng một lát rồi nói: “Du tài nhân à, huynh cũng không nhớ rõ lắm”
“Cha nàng ta từng là Ngự Sử trung thừa, họ Vương. Nhưng hình như bây giờ không phải nữa rồi, có lẽ là do con gái ở trong hậu cung phạm phải sai lầm nên liên lụy tới trong nhà.
Hắn tựa trên xe lăn suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Huynh nhớ không nhầm thì hình như lúc đó có một tiểu chủ vừa mới bước chân vào hậu cung, có tư tình với người đàn ông khác sau đó bị đày vào lãnh cung. Bởi vì tội danh là dâm loạn hậu cung nên cũng không công khai ra ngoài, xử lý cũng rất kín kẽ, chi tiết cụ thể thì huynh cũng không biết rõ cho lắm”.
Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương đứng đầu hậu cung, bà xử lý mọi việc trong hậu cung, có lẽ sẽ nhớ rất rõ. Hay là huynh có rảnh thì đi hỏi Hoàng hậu nương nương một chút đi?”
Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng một cái rồi nói: “Sao đột nhiên muội lại nhắc tới người này, không phải nói là Tử Sát của huynh có liên quan tới thi cử sao, sao lại liên lụy tới trong hậu cung rồi? Sao muội lại biết người trong lãnh cung có liên quan tới chuyện này chứ?”
Trong lúc nhất thời Triệu Khương Lan không biết nên giải thích chuyện của Hồng Vân với Mộ Dung Bắc Hải như thế nào.
Nàng đành phải nói một cách mơ hồ: “Muội có một người bạn khá là thân thiết, là nữ tử thanh lâu.”
Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày nhìn nàng.
Triệu Khương Lan ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Huynh đừng hiểu nhầm, nàng ấy xem như là nửa bà chủ, hơn nữa chỉ bán nghệ không bán thân, vô cùng nổi tiếng. Muội cũng là bởi vì tình cờ giao lưu cầm nghệ với nàng ấy mà quên biết, sau này thường xuyên gặp nhau để bàn luận về đàn. Có lẽ huynh cũng đã từng nghe tới tên nàng ấy, nàng ấy là Hồng Vân, hoa khôi của lâu Yên Vũ”
Mộ Dung Bắc Hải chưa nghe cái tên này bao giờ nhưng vẫn ra hiệu cho Triệu Khương Lan nói tiếp.
“Lão lục, chính là Mộ Dung Bắc Tô, thích nàng ấy, nhưng nàng ấy thì không thích lão lục. Hết lần này tới lần khác Sơ phi lại biết chuyện này sau đó gọi nàng ấy vào cung, trước mắt giấu ở lãnh cung, nói là dùng chuyện này để bắt ép lão Lục đính hôn.”
Triệu Khương Lan nói đến đây thì thấy ngại thay cho Sơ phi.
Mí mắt của Mộ Dung Bắc Hải cũng giật giật, hắn có chút đồng tình lão lục.
“Đúng lúc hôm nay muội vào cung thăm mẫu phi, biết được chuyện này nên phải người chăm sóc Hồng Vân. Ai biết nàng ấy gặp được vị Du tài nhân kia trong Chu Vân cung, nghe được vị đó ngâm câu thơ này nên cũng để ý, phải người thông báo cho muội”